Siêu Cấp Binh Vương

Chương 306 : Đến Tokyo Thủ Đô Nhật Bản

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đem xe ngừng lại, nhìn đứa em gái đang dựa vào bờ vai của hắn khóc thút thít, có chút không biết phải làm sao.



Diệp Khiêm chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết..." Thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói như thế nào để an ủi nàng, đành phải trầm mặc xuống.



Hồi lâu, Hàn Tuyết cũng ngừng khóc, ngẩng đầu, kiên định nói: "Em tin tưởng, một ngày nào đó, anh sẽ yêu em." Nói xong, lau sạch sẽ nước mắt của mình, trong ánh mắt chứa đầy kiên định cùng chấp nhất.



Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, lúc này hắn có thể nói cái gì đây? Có lẽ đợi khi nàng trưởng thành, gặp được nam nhân nàng yêu thích, thì sẽ không còn thích hắn nữa.



Không bao lâu, liền về đến nhà. Lúc đẩy cửa ra, Lâm Nhu Nhu phát hiện con mắt của Hàn Tuyết hồng nhuận phơn phớt, có chút sửng sốt một chút, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm. Nữ nhân vĩnh viễn đều nhạy cảm như vậy, Lâm Nhu Nhu tự nhiên đoán ra chuyện gì đang xảy ra.



"Ba ba!" Diệp Lâm hấp tấp chạy tới, rất chịu khó giúp Diệp Khiêm cầm áo khoác đi treo lên. Sau đó xoay người, nhìn thoáng qua Hàn Tuyết, kinh ngạc nói: "Tiểu Tuyết tỷ tỷ, tỷ giống như vừa mới khóc."



"Lại gọi bậy, bối phận đều bị con gọi rối loạn." Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng tiểu nha đầu này, nói.



Tiểu nha đầu thè lưỡi, lôi kéo Hàn Tuyết đến trước bàn ăn ngồi xuống, nói: "Tỷ xem, mấy món này là Nhu Nhu tỷ tỷ làm, ta vừa mới ăn vụng một miếng, ngon lắm nha."



Hàn Tuyết nhìn Lâm Nhu Nhu, lại cúi đầu. Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Hàn Tuyết, nói: "Đến, nếm thử xem có hợp khẩu vị của em không."




"Ha ha, chúng ta cũng đừng đứng đây thổi phồng lẫn nhau nữa, nếu không cả trời tuyết trắng đều bị chúng ta thổi tan a." Diệp Khiêm ha ha cười nói.



"Diệp tiên sinh rất khôi hài ah." Vưu Hiên ha ha nở nụ cười, nói, "Các vị mời lên xe a, bang chủ của chúng ta đã ở tại hội sở chờ."



"Cảm ơn!" Diệp Khiêm nói một câu, đi theo Vưu Hiên lên xe, Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lên một chiếc xe khác. Mùa đông ở Nhật Bản càng thêm rét lạnh, bất quá trong xe có máy điều hòa, nên rất thoải mái. Trên đường đi, Diệp Khiêm có thể trông thấy rất nhiều nữ nhân mặc váy ngắn, trên người chỉ mặc một cái áo lông, không khỏi run rẩy một chút.



Vưu Hiên nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh đối với những nữ này có hứng thú? Nữ nhân Nhật Bản rất dễ dàng cua, đối với nàng ôn nhu một chút là được, sau khi đến tay muốn chà đạp các nàng như thế nào cũng được."



Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói: "Cũng không phải, ta chỉ kỳ quái là các nàng không sợ lạnh hay sao?"



"Lòng thích cái đẹp, ha ha. Kỳ thật lại nói tiếp, nữ nhân Nhật Bản là đáng thương nhất, không thể so với nữ nhân trong nước chúng ta ah. Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, lấy một nữ nhân Nhật Bản làm vợ ngược lại là một lựa chọn không tệ." Vưu Hiên nói.



Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, hiện tại tình cảnh chính là như vậy, nữ nhân trong nước động một chút thì đòi xe, đòi nhà, giống như người mà các nàng gả không là ngươi, mà là phòng ốc của ngươi ah. Bất quá có thể là do xem nhiều phim Sex, nên Diệp Khiêm đối với nữ nhân Nhật Bản vẫn có chút né tránh, nói: "Ta thấy trong phim ảnh bọn họ ngay cả người thân trong gia đình cũng có thể quan hệ, thật không thể tin nổi."



Vưu Hiên hé miệng nở nụ cười, nói. "Chuyện này chỉ là số ít nữ nhân mà thôi, muốn tìm vợ đương nhiên phải tìm loại người đàng hoàng nha." Vưu Hiên nói.