Siêu Cấp Binh Vương

Chương 309 : Thanh phong động tâm

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Đối phó tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp không giống như đối phó Thanh bang cùng tập đoàn Phi Tường, nếu như một kích không thành, chẳng những có thể có thể liên lụy đến Trung Đảo Tín Nại, trọng yếu hơn là muốn tìm cơ hội công kích Ám Dạ Hoa Bách Hợp lần nữa chỉ sợ sẽ rất khó. Thỏ khôn có ba hang, ai biết Ám Dạ Hoa Bách Hợp có còn căn cứ bí mật nào nữa không, nếu tập kích này không thành, chỉ sợ sẽ lập tức tìm một chỗ ẩn nấp khác. Nơi này chính là Nhật Bản, Nanh Sói cũng không có ưu thế địa lợi ở đây.



"Ba ngày sau Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ có một cuộc hội nghị, tất cả thành viên ở Nhật Bản đều phải có mặt, kể cả thủ lĩnh cũng phải tham gia." Trung Đảo Tín Nại nói, "Địa điểm hội nghi tạm thời còn không có xác định, bất quá có lẽ sẽ ở một nơi vắng người, rất thuận tiện cho các ngươi ra tay. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, về sau chỉ sợ sẽ rất khó có được cơ hội như vậy."



Diệp Khiêm nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Tốt, vậy thì định tại ba ngày sau. Bất quá, nếu như bọn họ bất chợt thông báo địa điểm cho ngươi thì ngươi làm thế nào truyền tin tức cho chúng ta?"



"Ta tự có biện pháp, ta sẽ lưu lại ám hiệu, đến lúc đó Diệp tiên sinh dựa theo ám hiệu đi qua là được rồi." Trung Đảo Tín Nại nói.



"Như vậy lúc chúng ta công kích, ngươi chẳng phải là sẽ bị nguy hiểm? Theo ta được biết, thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp không dưới 100 người, lần này tham gia hội nghị tối thiểu cũng có 50 a. Chúng ta chỉ có ba người, nếu như cưỡng ép công kích không nhất định sẽ thành công. Thế nhưng mà nếu như dùng công kích từ xa, ngươi sẽ bị nguy hiểm." Diệp Khiêm nói. Dù sao Trung Đảo Tín Nại hiện tại cũng coi như là người một nhà, Diệp Khiêm cũng không thể vì tiêu diệt Ám Dạ Hoa Bách Hợp, mà không để ý đến tính mạng của nàng.



"Diệp tiên sinh, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ có biện pháp rời khỏi đó." Trung Đảo Tín Nại nói.



"Không được, ta không đồng ý." Thanh Phong kiên quyết nói, "Ngươi nói ngươi có biện pháp, nếu như biện pháp đó không thể thực hiện được? Chẳng phải là tương đương với việc ta tự tay giết ngươi sao, ta không đồng ý."



Diệp Khiêm cùng Mặc Long kinh ngạc nhìn Thanh Phong, tiểu tử này tựa hồ có chút quá kích động à. Trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại có chút ấm áp, trở thành sát thủ nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Nhiên là bạn, nàng cơ hồ không có bất kỳ bạn bè nào; mà Tống Nhiên cũng sẽ không nói những lời này, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, cũng cần người khác quan tâm, cần nam nhân che chở. Nhìn Thanh Phong, trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại tràn đầy tình cảm ấm áp.



Bất quá, bản thân là sát thủ nàng, từ trước đến nay đều không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, vẫn lạnh lùng nhìn Thanh Phong, nói: "Không hỏi ý kiến của ngươi, ngươi không đồng ý ta cũng làm, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào."



Quay đầu, Trung Đảo Tín Nại nhìn Diệp Khiêm, kiên định nói: "Diệp tiên sinh, đây là cơ hội duy nhất, ngươi nếu quả thật muốn diệt hết Ám Dạ Hoa Bách Hợp thì đây là cơ hội tốt nhất, ta hi vọng ngươi sẽ không bỏ qua. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp rời khỏi đó. Nếu quả thật không thể rời khỏi, có lẽ đây cũng là một sự giải thoát." Nói xong, trong ánh mắt của Trung Đảo Tín Nại không khỏi lòe lên một tia ai oán.



"Lão đại, ngươi cũng đừng nghe nàng nói, ta không đồng ý, kiên quyết không đồng ý." Thanh Phong bướng bỉnh nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Càng quản gia, ngươi đừng khách khí như vậy rồi, gọi ta Diệp Khiêm là được rồi."



"Đó là Diệp tiên sinh rộng lượng, bất quá Vưu Hiên gọi như thế là vì tôn kính ngài." Vưu Hiên nói. Hắn đeo mắt kiếng gọng vàng, phảng phất giống thành phần trí thức nhưng thực chất bên trong lại bướng bỉnh không giống với vẻ bên ngoài.



Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chúng ta đi thôi!"



"Mời!" Vưu Hiên vẫn lễ phép như cũ, mời Diệp Khiêm đi ra ngoài lên xe.



Xe chậm rãi hướng chỗ cần đến chạy tới, tuyết đã ngừng rơi, tuyết trên đường phố cũng bị xúc ra hai bên đường, rất nhiều đứa trẻ đang chơi chọi tuyết rất vui vẻ. Thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi nghĩ đến bản thân hắn lúc nhỏ, đáng tiếc chính là trí nhớ cũng đã mơ hồ.



"Càng quản gia làm ở Phúc Thanh Bang bao nhiêu năm rồi?" Diệp Khiêm thu hồi ánh mắt, hỏi.



"30 năm mười tháng lẻ tám ngày." Vưu Hiên nói, "Từ sau khi ta đến Nhật Bản, cơ duyên gặp được Tạ bang chủ, chịu ân đức của Tạ bang chủ, ta liền một mực đi theo bên người Tạ bang chủ."



"Càng quản gia nhớ rất rõ ràng a, 30 năm thương hải tang điền, càng quản gia rốt cục cũng có được thành tựu của mình." Diệp Khiêm nói.



"Diệp tiên sinh quá khen, đây đều là do bang chủ dẫn dắt, không có bang chủ, sẽ không có Vưu Hiên hôm nay." Vưu Hiên nói.



Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, một người hiểu được cảm ơn, chính là một người đáng giá tôn kính, đây có lẽ cũng là một yếu tố thành công của Vưu Hiên. Đương nhiên, ở trong đó khẳng định cũng không thiếu được sự cố gắng cùng thiên phú của hắn, một người có thể đi đến một bước này, cũng không phải do may mắn.