Siêu Cấp Binh Vương
Chương 317 : Nhất cử lưỡng tiện
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Người đến không phải ai khác, chính là Diệp Khiêm cùng Mặc Long. Đã có Thanh Phong hấp dẫn lực chú ý của đại bộ phận thành viên Yamaguchi Group, Diệp Khiêm cùng Mặc Long cơ hồ không có phí khí lực gì, liền thuận lợi tiến vào.
Trông thấy Diệp Khiêm cùng Mặc Long đi đến, ba người cả kinh. "Baka (ngu ngốc), các ngươi là người nào?" Lão đại khiển trách hỏi.
Mặc Long cầm súng nhắm ngay bọn hắn, đáng tiếc bọn hắn đã cởi bỏ vũ khí trên người, nên không có năng lực hoàn thủ. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Chúng ta là người mà các ngươi vừa nhắc đến. Nanh Sói."
Nghe được lời0 Diệp Khiêm nói, nữ tử kia nhướng mày, vậy mà không hề cố kỵ từ trong ao nước đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói: "Đến thật là nhanh a, bất quá nơi này có vài trăm thành viên Yamaguchi Group, đã vào đây thì đừng nghĩ có thể bước ra ngoài."
Thấy nàng muốn la lên, Mặc Long khiển trách, nói: "Tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ đưa các ngươi đi sang bên kia thế giới."
Ba người cắn răng, chịu đựng. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Chúng ta đã có thể đi vào, tự nhiên là có thể đi ra ngoài."
"Nói đi, các ngươi muốn làm gì?" Lão đại nhíu mày, hỏi.
"Không có gì, Nanh Sói chúng ta là người nhà nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không giống các ngươi, có tiền tiêu xài không hết. Cho nên, đặc biệt đến lấy mấy miếng cơm ăn, không biết các vị có thể cho một ít tiền hay không." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
"Không phải là tiền sao, dễ xử lý." Lão Tam nói, "Về sau chúng ta hợp tác, ta cam đoan các ngươi có tiền tiêu xài không hết."
"Ừ, toàn bộ OK!" Diệp Khiêm nói.
"Nanh Sói không hổ là Nanh Sói a, ta tin tưởng trên cái thế giới này sẽ không có nhiệm vụ nào mà Nanh Sói làm không được, có thể cùng Diệp hiền đệ làm bằng hữu, đó là vinh hạnh của Tạ Đông Bách ta." Tạ Đông Bách ha ha nở nụ cười, nói.
"Lần này có thể thuận lợi như vậy, không thiếu được sự hỗ trợ của Tạ bang chủ, nếu không chúng ta ngay cả đối phương ở nơi nào cũng không biết." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, chúng ta đều đừng khách sáo nữa." Tạ Đông Bách nói, "Về sau chúng ta phải giao lưu nhiều hơn ah. Diệp hiền đệ, chuyện bây giờ cũng đã giải quyết, ngươi phải lưu lại chơi thêm vài ngày, để cho ta tận tận tình địa chủ ah. Những ngày này, đều lãnh đạm huynh đệ, còn hi vọng Diệp hiền đệ đừng nên trách."
"Khách khí. Tết âm lịch Hoa Hạ sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh trở về ăn bữa cơm đoàn viên ah." Diệp Khiêm nói.
"Phải đi nhanh như vậy sao? Ta thật là có chút không nỡ." Tạ Đông Bách nói. Sau đó, ánh mắt chuyển hướng Mặc Long, hỏi: "Mặc Long huynh đệ cũng muốn đi sao?"
Vừa hỏi như thế, ánh mắt Tạ Tử Y lập tức ngưng tụ tại trên người Mặc Long, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, không nói gì. Loại chuyện này hắn không xen tay vào được, cần chính Mặc Long đi giải quyết. Mặc Long sửng sốt một chút, nói: "Tự nhiên là phải đi về, quấy rầy Tạ bang chủ lâu như vậy, trong nội tâm cũng có chút băn khoăn."
"Ngươi... Có thể ở thêm vài ngày hay không?" Ánh mắt của Tạ Tử Y nhìn chằm chằm vào Mặc Long, vẻ mặt chờ đợi và hy vọng.