Siêu Cấp Binh Vương
Chương 319 : Quỹ ngân sách Tương Lai
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Nhãn lực của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quả thực chênh lệch rất nhiều, nếu như là thành viên Nanh Sói, lúc này bọn họ nhất định là làm bộ cái gì cũng không nghe, không thấy. Mỗi lần Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên liếc mắt đưa tình nói chuyện với nhau, bọn họ đều tự giác trốn xa một chút, loại chuyện này, không thể giúp cũng không thể xen vào.
"Ngươi không nói lời nào không có ai nói ngươi câm!" Diệp Khiêm quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nở nụ cười, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại.
Tống Nhiên cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này, mặc kệ trong nội tâm của Diệp Khiêm rốt cuộc nghĩ như thế nào, nếu như nàng tiếp tục dây dưa chỉ sợ sẽ bức Diệp Khiêm cách nàng càng ngày càng xa. Từ việc Diệp Khiêm mua lễ vật tặng cho nàng, Tống Nhiên đã biết rõ nàng đã thành công bước ra một bước, đã đem bản thân nàng khắc vào trong lòng Diệp Khiêm rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là sẽ thành công.
"Yên tâm đi, theo tỷ thấy, chuyện của Thanh Phong không cần tỷ hỗ trợ, dựa vào thủ đoạn của tiểu tử kia muốn đối phó sư muội của tỷ, người chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu thì đã dư xài." Tống Nhiên nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ở phương diện này, Thanh Phong quả thật là cao thủ."
"Chỉ có đệ là kẻ ngốc mà thôi!" Tống Nhiên liếc hắn, gắt giọng.
"Cũng không phải chỉ có mình đệ, Mặc Long mới thật sự là kẻ ngốc, nữ hài tử đã đưa đến trong lòng ngực của hắn, hắn lại đẩy ra bên ngoài." Diệp Khiêm cười nói.
"Hét, lần này các ngươi Nhật Bản đúng là thu hoạch không ít nha, Mặc Long cũng có người trong lòng hả?" Tống Nhiên hiển nhiên có chút giật mình, nàng đối với tình cách của Mặc Long cũng hiểu rõ một ít, điển hình là loại người không hiểu tình cảm nữ nhi là gì.
"Nhiên tỷ, ngươi đừng nghe lão đại nói lung tung, làm gì có chuyện này." Mặc Long có chút cười cười xấu hổ, nói. Bất quá lại chẳng biết tại sao, trong nội tâm lại có một loại cảm giác ngọt ngào.
"Có thì nói có, có cái gì xấu hổ, nam nhân nhất định phải có tình yêu thì mới có thể trở nên thành thục." Tống Nhiên nói.
"Ách, ách!" Mặc Long sững sờ, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ xe, chỉ là trong đầu vẫn hiện ra khuôn mặt của Tạ Tử Y.
Lâm Nhu Nhu nắm lấy tay Diệp Khiêm, đôi má áp vào lòng bàn tay Diệp Khiêm chậm rãi cọ lấy, nói: "Lúc đầu chưa quen thuộc nên vất vả là điều tự nhiên. Bất quá, em rất vui vẻ."
"Nhưng khi nhìn em mệt mỏi như vậy, anh đau lòng." Diệp Khiêm nói.
"Đau lòng thì về sau anh hãy tốt với em thêm chút." Lâm Nhu Nhu ngọt ngào vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, quỹ ngân sách anh đã nói, em đã tách ra rồi, em cũng đã liên hệ củng tổng giám đốc của nhiều xí nghiệp thành phố Thượng Hải, bọn họ cũng nguyện ý đóng góp cho quỹ một phần tài chính. Tên của quỹ còn đang chờ anh đặt nà, anh nói nên lấy tên gì mới tốt?"
"Ừ... Để cho anh suy nghĩ ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, tại trên thành ghế ngồi xuống, "Anh nghĩ, hay là quỹ ngân sách Nhu Nhu."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thật là khó nghe."
"À? Em dám nói tên của mình khó nghe? Kỳ thật anh trước kia cũng cảm thấy như vậy, ha ha!" Diệp Khiêm trêu chọc nói.
"Chán ghét, em nói là tên của em dùng làm tên quỹ ngân sách thì rất khó nghe." Lâm Nhu Nhu nhẹ nhàng đánh Diệp Khiêm một chút, nói, "Hơn nữa, quỹ ngân sách này cũng không phải một mình em xử lý, sao có thể dùng tên của em, như vậy về sau chẳng phải sẽ bị người khác nói em là kẻ hám danh sao."
"Ai dám nói, anh lột da hắn." Diệp Khiêm nghiêm trang nói.
"Anh có thể cấm người khác nói nhưng anh có ngăn được lòng người khác nghĩ gì sao. Hơn nữa, toàn bộ Hoa Hạ có hơn 1 tỷ người, anh có thể cấm hết sao?" Lâm Nhu Nhu nói, "Nhanh suy nghĩ thật kỹ, đừng kéo dài không có tác dụng gì đâu."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, trầm mặc một lát, nói: "Anh nghĩ, không bằng đã kêu là quỹ ngân sách Tương Lai a. Những hài tử kia đều là tương lai của tổ quốc, cái tên này cũng là tông chỉ của quỹ ngân sách."