Siêu Cấp Binh Vương
Chương 333 : So tài bắn súng
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Hình xăm đầu sói vừa xuất hiện, hết thảy mọi người không khỏi lắp bắp kinh hãi. Đây chính là hình xăm của đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói mới có, bất quá hình xăm cùa Diệp Khiêm so với của bọn họ lại có chút khác, hình xăm của đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói đều là trên cánh tay, mà của Diệp Khiêm lại nằm trước ngực. Hình xăm của đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói có màu xanh nước biển, mà hình xăm đầu sói của Diệp Khiêm lại là một màu đỏ như máu, bộ dáng dữ tợn và khủng bố.
"Diệp huấn luyện viên trước kia cũng là thành viên bộ đội đặc chủng Nanh Sói?" Cổ Triết Danh vẫn nhịn không được tính hiếu kỳ của bản thân, hỏi.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cũng không phải, bất quá ta và đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói các ngươi có một phần quan hệ sâu xa. Tốt rồi, Hạ Bảo, đến đây đi, nhớ rõ, nếu thua đêm nay không có đùi gà."
Diệp Khiêm vừa nói xong, ánh mắt mọi người không khỏi toàn bộ đều chằm chằm nhìn vào Diệp Khiêm, muốn nhìn xem hắn làm thế nào trong vòng một chiêu liền đem cao thủ cận chiến số 1 của bộ đội đặc chủng Nanh Sói đánh bại. Nói thật, bọn ho căn bản không tin chuyện này có thể xảy ra.
Hạ Bảo ôm quyền hành lễ, bày ra tư thế phòng thủ. Diệp Khiêm sắc mặt ngưng tụ, hét lớn một tiếng, một chân đột nhiên đập mạnh. Tất cả mọi người rõ ràng nghe thấy âm thanh sàn nhà bị đạp vỡ, ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy sàn nhà dưới chân Diệp Khiêm đã bị rạn nứt.
Hạ Bảo hơi sững sờ, lập tức thu liễm tâm thần, hét lớn một tiếng, hướng Diệp Khiêm công tới. Chính tông Thiếu Lâm quyền pháp, đại khai đại hợp, kiên cường uy mãnh. Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, lập tức nghênh tiếp, một chiêu Bát Cực Thiếp Sơn Kháo trực tiếp đâm vào ngực Hạ Bảo. Cùng chính tông Thiếp Sơn Kháo bất đồng chính là, Thiếp Sơn Kháo của Diệp Khiêm cũng không phải chỉ dùng lực của thân thể để va đập, mà còn tăng thêm động tác trên nắm tay. Ngón giữa nắm đấm tay phải có chút nhô lên, lúc Thiếp Sơn Kháo đụng vào người Hạ Bảo, nắm đấm tay phải cũng đánh vào trên người Hạ Bảo, ngón giữa nắm đấm tay phải nhô lên đánh trúng huyệt đạo của Hạ Bảo.
Advertisement / Quảng cáo
Đây là một loại công kích quyền pháp chuyên môn dùng để phá Ngạnh Khí Công, lúc nắm đấm của Diệp Khiêm đánh trúng người Hạ Bảo, lập tức phá vỡ Ngạnh Khí Công của hắn. Đã không có Ngạnh Khí Công phòng ngự, cả người Hạ Bảo liền bị đụng bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, cả buổi đều không đứng dậy được.
"Đây là một kích chế địch?" Trong nội tâm tất cả mọi người không khỏi âm thầm thầm nghĩ, lực sát thương thật cường đại. Nếu như dùng chiêu này để công kích địch nhân thì địch nhân làm sao có năng lực phản kháng.
Diệp Khiêm vừa mới dùng ám kình, để phong bế huyệt đạo của Hạ Bảo, nên một kích này mới phát huy uy lực cường đại như thế. Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm đi đến bên cạnh Hạ Bảo, ở trên người của hắn vỗ hai cái. Hạ Hảo lúc này mới ho một tiếng, thở gấp một hơi. Diệp Khiêm giơ tay đem hắn kéo lên, ha ha cười cười, nói: "Nhớ rõ, đùi gà đêm nay của ngươi là của ta, nhớ đừng chơi xấu nha."
Trịnh Đông xem như triệt để tâm phục khẩu phục rồi, hướng Diệp Khiêm dựng thẳng ngón cái lên. Sau lưng lần nữa vang lên trận trận tiếng vỗ tay, nếu như nói chuyện cận chiến vừa rồi đối với bọn họ chỉ là một loại khuất phục, như vậy hiện tại coi như chính thức tâm hồn rung động. Hai người đứng lên, Diệp Khiêm cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai Trịnh Đông, nói: "Nhớ rõ a, đùi gà của ngươi đêm nay thuộc về ta."
Đi đến trước mặt mọi người, Cổ Triết Danh nhìn Diệp Khiêm, tự đáy lòng nói: "Diệp huấn luyện viên, ta triệt để đối với ngươi tâm phục khẩu phục. Ta tin tưởng, dưới sự huấn luyện của ngươi, bộ đội đặc chủng Nanh Sói chúng ta nhất định sẽ tạo ra một chi bộ đội có sức chiến đấu mạnh mẽ."
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Khiêm mỉm cười, vươn tay, nói: "Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Đầu tiên nói trước, trong quá trình huấn luyện mặc kệ ta dùng biện pháp gì, các ngươi cũng không thể phản đối. Kỳ thật, các ngươi có phản đối cũng vô dụng, lão tử không thèm quan tâm đến các ngươi, ha ha!"
Cổ Triết Danh hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, đối với loại tính cách hào sảng của Diệp Khiêm, rất là ưa thích. Cùng Diệp Khiêm bắt tay, nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Mọi người bên cạnh nhao nhao vỗ tay, Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên một cười tà, nói: "Xem ra các ngươi đều rất rãnh rỗi rồi, chúng ta trước chơi một trò chơi."
"Tốt, tốt, huấn luyện viên, chơi trò gì?" Đám ngốc kia còn nhìn không ra ý tứ xấu xa của Diệp Khiêm, nhao nhao hưng phấn hỏi. Nếu như là người của tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói, trông thấy biểu lộ này của Diệp Khiêm đã sớm như ong vỡ tổ bỏ chạy.
Diệp Khiêm cười hắc hắc, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Toàn thể chạy bộ một trăm dặm mang theo phụ trọng 50 cân, trước khi trời tối phải trở về, về trễ không có cơm ăn." Sau đó chỉ Hạ Bảo cùng Trịnh Đông, nói: "Nếu như hai người các ngươi trước khi trời tối không về kịp, thì về sau sẽ không có đùi gà ăn."
"Mịa a, biến thái!" Những binh sĩ kia nhao nhao mắng trong lòng, bất quá vẫn cuống quít đi chuẩn bị. Mắt thấy cũng đã hơn hai giờ rồi, nếu không nhanh chút thì đừng nghĩ trở về kịp lúc.