Siêu Cấp Binh Vương
Chương 343 : Gặp chu chính bình
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Khiêm thức dậy sớm đi ra bên ngoài chạy bộ. Học công phu giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lùi. Thời gian gần đây, Diệp Khiêm cũng cảm giác bản thân có chút lười biếng rồi, nếu như lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ chỉ cần nữa năm, một thân công phu của hắn chỉ sợ không còn lại gì.
Nhưng để cho Diệp Khiêm không nghĩ tới chính là, Hồ Hội vậy mà cũng đã thức dậy, hơn nữa còn mặc một bộ quần áo thể thao. "Thức sớm như vậy à? Đi ra ngoài chạy bộ hả?" Diệp Khiêm nở nụ cười, hỏi.
"Đúng vậy a, không khí buổi sáng rất tốt, hấp thụ nhiều đối với thân thể rất có lợi." Hồ Hội nói.
"Chờ anh với, anh đánh răng, xong cùng đi." Diệp Khiêm vừa nói vừa chui vào toilet. Không bao lâu, đã rửa mặt xong, thay đổi một bộ quần áo thể thao, nói: "Đi thôi!"
Hai người chạy chậm dọc theo đường cái, thỉnh thoảng nói vài lời, không bao lâu đã chạy đến vùng ngoại ô. Không khí ở vùng ngoại ô lúc buổi sáng, so với trong nội thành thì tốt hơn rất nhiều. "Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Diệp Khiêm hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác câu hỏi của hắn có vẻ ngu ngốc, công phu của nàng so với hắn còn giỏi hơn, làm sao có cảm giác mệt mỏi.
"Cũng tốt!" Hồ Hội lên tiếng, ngừng lại, đi đến bãi cỏ bên cạnh ngồi xếp bằng xuống. Sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: "Anh cũng lại đây ngồi đi!"
Diệp Khiêm ha ha cười cười, cất bước đi đến bên cạnh Hồ Hội ngồi xuống. Hồ Hội nói tiếp: "Nhắm mắt lại, anh hãy tưởng tượng không khí bốn phía chui vào thân thể của mình, sau đó để các khí dơ bẩn trong cơ thể mình toàn bộ phát ra. Thử xem, cảm giác thật thoải mái."
Có chút sửng sốt, Diệp Khiêm nói: "Đây là Luyện Khí công phu sao? Sư phụ anh trước kia cũng đã dạy anh, thế nhưng mà anh lười, cho nên không có chăm học."
"Đây chỉ là nhập môn mà thôi, anh thử trước đi!" Hồ Hội nói.
Gật gật đầu, Diệp Khiêm nhắm mắt, dựa theo lời Hồ Hội nói, tưởng tượng không khí xung quanh mình theo từng tế bào chui vào trong cơ thể. Cái gọi là tưởng tượng, thật ra là một loại niệm lực, vì cái gì con người lúc khẩn cấp thường thường có thể phát huy ra sức mạnh mà ngay cả bản thân cũng phải kinh ngạc? Cái này gọi là tác dụng của niệm lực.
Chu Chính Bình ngừng động tác ngâm trà vào nước, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, hỏi: "Kẹt xe? Ngươi ngồi xe gì?"
"Ah, ta ngồi xe... Mazda!" Nam tử trung niên hiển nhiên là có chút sợ hãi cùng hổ thẹn.
Chu Chính Bình nở nụ cười, nói: "Chúng ta ngồi đều là Rolls-Royce, Maserati mà ngươi lại ngồi Mazda, trách không được ngươi bị kẹt xe. Ngươi ngồi Mazda, ngươi căn bản không có tư cách tới tham gia tụ hội này nha." Trung niên nam tử sửng sốt, đứng ở nơi đó có chút không biết làm sao. Chu Chính Bình cười nhạt một tiếng, nói: "Tìm một cái vị trí ngồi đi!"
"Vâng, cám ơn!" Nam tử trung niên cuống quít xoay người, nhìn bốn phía một vòng, lại căn bản không có vị trí của mình. Những người khác lại có bộ dạng hả hê, không có ý tứ đồng tình chút nào, lại để cho Diệp Khiêm càng thêm kinh ngạc, không rõ nơi đây rốt cuộc là mở cuộc họp gì.
"Tìm được sao?" Chu Chính Bình hỏi.
"Không có... Không có!" Trung niên nam tử run run rẩy rẩy nói.
Chu Chính Bình đưa tay nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Ngươi muộn tám phút, là đại biểu ngươi không coi trọng buổi tụ hội này, là xem thường chúng ta, ngươi dựa vào cái gì muốn chúng ta xem ngươi là huynh đệ?" Dừng một chút, Chu Chính Bình hừ lạnh một tiếng, nói: "Về nhà đợi điện thoại, có kết quả sẽ thông tri ngươi."
Trung niên nam tử nhìn thoáng qua bốn phía, dưới ánh mắt cầu cứu của hắn dường như cũng không có người nào trông thấy, những người kia đều là vẻ mặt bất đắc dĩ. Thở dài, trung niên nam tử đành phải ngoan ngoãn rời đi. Đối với loại chuyện này, Diệp Khiêm cũng không có cảm xúc quá lớn, đang ngồi nơi đây, kể cả người vừa mới rời đi, ai mà không có gia tài ngàn vạn, bình thường khẳng định cũng khi dễ không ít người, để cho Chu Chính Bình trừng trị bọn họ, cho bọn họ cũng hiểu được cảm giác ấy như thế nào.
Sắc mặt Chu Chính Bình biến hóa vô cùng nhanh, trung niên nam tử vừa đi, trên mặt của lão liền khôi phục lại bình tĩnh, không còn thấy tàn khốc giống như vừa rồi. Vừa ngâm trà vào nước, Chu Chính Bình vừa chậm rãi nói.