Siêu Cấp Binh Vương

Chương 382 : Tần Thần Hi

Ngày đăng: 00:44 24/05/20


"Anh lập tức qua đó, em hãy chờ anh!" Ngô Hoán Phong nói xong, cúp điện thoại. Sau đó áy náy nhìn Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên, nói: "Lão đại, Nhiên tỷ, ta có chút việc, phải đi xử lý một chút."



"Xảy ra chuyện gì hả?" Diệp Khiêm hỏi.



"Tần Thần Hi gặp chút phiền toái ở bệnh viện, ta phải đi qua xem thế nào." Ngô Hoán Phong nói.



"Tần Thần Hi?" Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, hỏi, "Là bạn gái ngươi hả?"



"Ừ!" Ngô Hoán Phong nhẹ gật đầu, lên tiếng.



"Dù sao cũng đã ăn no, ta cùng ngươi đi xem chuyện gì đã xảy ra, thuận tiện gặp bạn gái của ngươi cho biết." Diệp Khiêm vừa nói vừa đứng lên, "Nhiên tỷ, tỷ tự mình lái xe trở về đi, đệ cùng Hoán Phong đi qua đó một chút."



"Đi thôi!" Tống Nhiên nhẹ gật đầu, nói.



Sau khi đi ra ngoài, Diệp Khiêm cùng Ngô Hoán Phong gọi một chiếc xe taxi hướng khoa y dược của đại học XX chạy tới. "Ừ? Nàng không phải đang thực tập ở bệnh viện sao?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.



"Năm nay nàng phải làm luận văn tốt nghiệp, cho nên ở thời gian ở trường học tương đối nhiều." Ngô Hoán Phong nói.
Âu Dương Thiên Tinh cũng không phải là người ngu, ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm đã rất rõ ràng, chuyện Âu Dương Thiên Minh bị hắn giết không phải là bí mật gì, ngay cả Âu Dương Thành cũng biết, thế nhưng mà Âu Dương Thành cũng không có cách nào bắt được Diệp Khiêm, chuyện này cũng đủ để nói rõ năng lực của Diệp Khiêm. Bản thân hắn có thể hoành hành ngang ngược là ỷ vào thân phận của Âu Dương Thành. Thế nhưng mà hôm nay, rõ ràng ngay cả Âu Dương Thành đều kiêng kị Diệp Khiêm, hắn làm sao có thể đắc tội nổi ah. Nghe xong Diệp Khiêm nói, Âu Dương Thiên Tinh cuống quít chạy đi, ngay cả một phút đồng hồ cũng không dám ở lại. Những bằng hữu của Âu Dương Thiên Tinh trông thấy hắn chạy trốn, liền cuống quít chạy đi theo.



Nhìn thấy Âu Dương Thiên Tinh đã đi, Ngô Hoán Phong cũng đã đến, nữ nhân đi cùng Tần Thần Hi nhìn nàng một cái, mập mờ cười cười, nói: "Tốt rồi, Tần Thần Hi, ta đây đi trước a."



"Ừ, buổi tối ta sẽ tìm ngươi." Tần Thần Hi nói.



"Không cần, đoán chừng ngươi buổi tối cũng không có thời gian rãnh." Nữ nhân kia vừa đi xa, vừa trêu chọc nàng một câu. Ý tứ trong câu nói làm cho Tần Thần Hi ngượng ngùng không thôi.



"Tần Thần Hi, anh giới thiệu cho em, đây là đại ca của anh, gọi là Diệp Khiêm!" Ngô Hoán Phong chỉ vào Diệp Khiêm, nói với Tần Thần Hi.



Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Chúng ta cũng không phải là người trong bang hội gì, chỉ vì có quan hệ tốt, cho nên Hoán Phong luôn gọi ta như vậy. Em là Tần Thần Hi hả? Ha ha, anh vừa trở về chợt nghe nói Hoán Phong đang yêu, cho nên không thể chờ đợi được muốn gặp em một làn cho biết. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên là tiên tử trong chốn nhân gian, Hoán Phong xem như nhặt được đại tiện nghi rồi, anh còn tưởng rằng hắn muốn độc thân hết cuộc đời nữa, ha ha!"



Diệp Khiêm như thế nào cũng tính toán là thân nhân của Ngô Hoán Phong, điều này cũng giống như gặp gia trưởng rồi, Diệp Khiêm không muốn không khí lộ ra cứng ngắc, giống như lúc hắn cùng mẹ Lâm Nhu Nhu gặp mặt, cho nên cố ý nói rất nhẹ nhàng kèm theo một chút ý tứ trêu chọc, miễn làm cho nàng bối rối sợ hãi.



Bất quá Diệp Khiêm lo lắng rõ ràng có chút dư thừa rồi, Tần Thần Hi rất lễ phép cười cười, nói: "Thường xuyên nghe Phong ca nhắc tới đại ca, hôm nay vừa thấy, đại ca tựa hồ so với Phong ca miêu tả còn có khí chất hơn."