Siêu Cấp Binh Vương
Chương 413 : Hội đấu giá bắt đầu
Ngày đăng: 09:26 20/08/20
Nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi bên cạnh Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi, lặng lẽ đụng cánh tay Phùng Quốc Phú một cái, mập mờ nói: "Ông chủ Phùng, cô gái này không tệ a, kiếm ở đâu ra vậy?"
"Cậu thích không? Nếu thích thì cứ lấy đi, tôi cho cậu mượn chơi vài ngày." Phùng Quốc Phú rất hào phóng nói. Chỉ cần có thể đạt được Lâm Nhu Nhu, Phùng Quốc Phú không ngại đem cô gái bên cạnh cho Diệp Khiêm, dù sao, loại người giống như cô gái bên cạnh có rất nhiều, chỉ cần hắn có tiền, thì còn sợ không có gái để cho hắn chơi hay sao?.
"Ông xã, anh thật là hư, sao có thể đem người ta đưa cho người khác ah." Cô gái bên cạnh làm nũng đong đưa cánh tay Phùng Quốc Phú nói. Bất quá ánh mắt lại không ngừng nhìn lên trên người Diệp Khiêm, cô ở cùng với Phùng Quốc Phú chỉ vì tiền của hắn mà thôi, chỉ cần có tiền thì quan hệ với ai cũng như nhau. Cùng lão già Phùng Quốc Phú quan hệ, còn không bằng cùng chàng trai trẻ khỏe đẹp như Diệp Khiêm quan hệ, tối thiểu nàng còn có thể nhận thức một chút niềm vui của việc làm tình.
"Em thật là phóng đãng, anh thấy em là không thể chờ đợi được đi à." Phùng Quốc Phú đương nhiên cũng nhìn ra được ý nghĩ của cô, chuyện gặp dịp thì chơi, điểm ấy Phùng Quốc Phú vẫn vô cùng cởi mở. Hắn vô cùng rõ ràng, cô gái này sở dĩ đi theo hắn, đơn giản chỉ vì tiền của hắn mà thôi, tiền thì hắn có rất nhiều nên không quan tâm. Hắn thường cặp với các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là vi các nàng biết phục thị chu đáo, hơn nữa hắn có thể tìm về kỷ niệm lúc trẻ của mình. Nếu thật để cho hắn và vợ ly hôn, lấy cô gái này, thì Phùng Quốc Phú cũng không muốn.
"Người ta nào có ah." Cô gái làm nũng nói, âm thanh ỏn ẻn kia thiếu chút nữa làm cho Diệp Khiêm lão đảo té xuống ghế. Cô gái như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên là chướng mắt, mà ngay cả khi gặp dịp thì chơi, thì Diệp Khiêm cũng không chọn loại gái như vậy.
"Anh đã đáp ứng người ta, hôm nay mua quà cho em mà." Cô gái nói.
Lúc hộp gấm mở ra, toàn bộ hội trường lập tức sôi trào lên, mỗi người đều không tự chủ được phát ra âm thanh cảm thán.
Mẫn Duy Văn cùng hai gã giám định đại sư giả vờ giả vịt nhìn một chút, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ba người vẫn lắp bắp kinh hãi, thanh Hỏa Vẫn này làm giống như thật. Không chỉ là hình dạng bên ngoài, mà ở phương diện khác cũng hoàn toàn chính xác là một món đồ cổ. Ba người tin tưởng, tại Hoa Hạ có thể làm giả đến trình độ như vậy cũng chỉ có một người, đó chính là Khổng Hạo.
Bất quá nếu đã thu chỗ tốt của Diệp Khiêm, thì tất nhiên phải nói nó là thanh Hỏa Vẫn thật. Người chủ trì gõ cái bàn, nói: "Hiện tại đã có ba vị giàm định đại sư khẳng định đây là thanh Hỏa Vẫn thật, như vậy, hiện tại liền bắt đầu đấu giá. Giá bắt đầu là 5 triệu NTD, mỗi lần tăng giá 500 ngàn NDT."
"5 triệu 500 ngàn NDT!" Phùng Quốc Phúc không thể chờ đợi được liền kêu lên. Hắn tham gia hội đấu giá là vì thanh đao Hỏa Vẫn này, nếu như có thể mua được nó, sau đó cất giữ thêm vài năm thì giá trị của nó sẽ tăng cao a. Chỉ là, hắn lại cân nhắc quá ít, bảo bối tốt như vậy, người khác nếu như không mua được, thì họ có cam lòng hay không? Không chừng họ sẽ thuê sát thủ ám sát hắn để cướp Hỏa Vẫn.
"6 triệu!" "7 triệu!" "10 triệu!" "15 triệu!"...
Hiện trường đã lâm vào giai đoạn gay cấn, tất cả mọi người điên rồi, rất nhanh đã đem giá của thanh Hỏa Vẫn tăng lên tới 20 triệu NDT.
Diệp Khiêm triệt để mộng rồi, không có nghĩ tới những người này lại điên cuồng như vậy, bà nội nó, xem tình hình này đoán chừng không có 50 triệu NDT thì không thể mua đươc thanh đao Hỏa Vẫn này? 50 triệu NDT a, vì mua thanh đao Hỏa Vẫn giả mà phải trả giá 50 triệu NDT, Diệp Khiêm có chút đau lòng. Bất quá lời hứa đáng giá nghìn vàng, đã đáp ứng Mẫn Duy Văn, nên Diệp Khiêm vẫn phải làm, ném cho Vương Hổ một ánh mắt kiên định, để cho hắn nói cho tiểu tử kia, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng phải đem thanh đao Hỏa Vẫn mua về.