Siêu Cấp Binh Vương

Chương 42 : Lòng Của Nữ Nhân Như Mò Kim Đáy Biển

Ngày đăng: 10:56 30/04/20


Triệu Nhã ánh mắt khinh thường cao thấp lườm lườm Diệp Khiêm vài lần, nói: "Đại thúc, ngươi có lầm không? Chúng ta mà có tướng vợ chồng? Ngươi không biết là hai người chúng ta cùng một chỗ là hoa lài cắm bãi phân trâu sao?"



Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết làhoa lài cắm bãi phân trâu mới có thể nở càng tươi đẹp sao? Cắm ở trong bình hoa thì héo rũ."



Triệu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Không có cảm thấy, dù sao chúng ta là không thể nào."



Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Ta đây có thể không xen vào, chuyện hôn sự là do cha ngươi quyết định, ngươi không muốn thì tự mình đi nói vói cha ngươi ah."



"Ngươi cho rằng ta không dám à? Ta một lúc nữa sẽ gọi điện thoại cho hắn." Triệu Nhã nói.



Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, không nói gì thêm. Tuy hắn không rõ ràng các làm người của Triệu Thiên Hào, bất quá nếu như hắn dùng cái này là cớ bảo hộ con gái của Triệu Thiên Hào, Triệu Thiên Hào khẳng định sẽ đồng ý. Người làm cha mẹ, ai cũng muốn con của mình không phải lo lắng hãi hùng, nếu để cho Triệu Nhã biết có người muốn giết hắn, nàng nhất định sẽ rất lo lắng, cho nên Diệp Khiêm khẳng định Triệu Thiên Hào nhất định sẽ phối hợp với mình. Đương nhiên, đợi tí nữa mình cần phải cho hắn cái ám chỉ, miễn cho hắn đến lúc đó trở tay không kịp.



Chương trình học uổi sáng rất nhanh đã học xong, Diệp Khiêm dù sao cũng không có học được cái gì, cả tiết học đều là cùng Triệu Nhã huyên thuyên nói chuyện. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bạn cùng lớp lập tức nguyên một đám ngáp, bộ dáng vừa tỉnh ngủ dậy. Đương nhiên, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt lâu như vậy, nên cũng mệt mỏi.




Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Sao có thể chứ, về sau lúc ngươi lên lớp ta nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng bài, cam đoan không quấy rối."



Thấy Diệp Khiêm biết lỗi nhận sai, Tần Nguyệt ngược lại là đối với tên tiểu lưu manh này cảm giác khá hơn một chút, tựa hồ cũng không có giống như lúc vừa gặp mặt làm cho người ta chán ghét. Nhẹ gật đầu, Tần Nguyệt nói: "Chẳng những là ta, lão sư các khác khóa cũng giống như vậy."



"Dạ dạ, tất nhiên, ta cam đoan làm một học sinh tốt, cố gắng tranh thủ học thật giỏi để được ở lại trường học, đảm nhiệm dạy dỗ học sinh." Diệp Khiêm hồ ngôn loạn ngữ nói.



"Ngươi cũng muốn làm lão sư?" Tần Nguyệt nghi hoặc nhìn Diệp Khiêm hỏi.



Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Nói đùa, ngươi xem ta cái này đức hạnh nếu như dạy học còn không dạy hư học sinh ah."



Tần Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm. Sau khi đến văn phòng, Tần Nguyệt mở cửa đi vào trước, nói với Diệp Khiêm câu "Vào đi", sau đó đi đến bàn làm việc ngồi xuống. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, trong nội tâm kinh ngạc thầm nghĩ: "Hiện tại lão sư đãi ngộ đều tốt như vậy sao? Mỗi người đều có văn phòng riêng?"