Siêu Cấp Binh Vương
Chương 463 : Hắc Mộc Nhĩ
Ngày đăng: 22:14 07/03/21
"Ah? Nói như vậy là tôi đã trách làm cô rồi?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Bất quá, dù sao đây cũng là chuyện đã qua, với lại tôi cũng tiễn đưa hai thủ hạ không hiểu chuyện của cô đi gặp chúa Giê-su rồi."
"Cũng tốt, những kẻ không hiểu chuyện thì nên bị xử lý, cho dù anh Diệp không động thủ, thì tôi cũng sẽ bỏ qua cho bọn họ." Phổ La Đỗ Nặc Oa thản nhiên nói.
Diệp Khiêm không khỏi âm thầm tập trung tư tưởng suy nghĩ, nghĩ thầm, đúng là một cô gái thật thâm độc ah."Vậy không biết cô tìm tôi là có chuyện gì?" Diệp Khiêm hỏi.
Phổ La Đỗ Nặc Oa bốn phía nhìn một chút, nói: "Nơi đây nói chuyện bất tiện, nếu như anh Diệp không ngại thì chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi tâm sự, có thể chứ?"
"Có mỹ nữ làm bạn, tôi cam tâm tình nguyện phụng bồi." Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói.
Phổ La Đỗ Nặc Oa quay đầu nhìn Lâm Phong ở bên cạnh Diệp Khiêm, nói: "Không biết anh là ai?"
"Lâm Phong!" Lâm Phong thản nhiên nói. Danh tiếng của Lâm Phong cũng không có vang dội giống như Diệp Khiêm, dù sao Thất Sát là một tổ chức sát thủ rất giỏi ẩn nấp, hơn nữa Lâm Phong lại không phải là người hay khoe khoang, cho nên người biết thủ lĩnh tổ chức Thất Sát là Lâm Phong cũng không nhiều. Vì vậy, Phổ La Đỗ Nặc Oa sau khi nghe Lâm Phong nói ra tên của mình cũng không có vẻ ngạc nhiên.
Lâm Phong rất tự giác ngồi dựa vào cửa sổ, ánh mắt một mực đều nhìn bên ngoài cửa sổ, về phần Diệp Khiêm cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa, thì hắn mặc kệ, hắn chẳng rãnh đâu mà đi quản cho mệt. Phổ La Đỗ Nặc Oa giơ tay kéo lấy cánh tay của Diệp Khiêm, thỉnh thoảng cô còn dùng bộ ngực to lớn của mình cọ vào cánh tay của Diệp Khiêm, nhìn thì giống như vô ý, nhưng lại có vẻ giống như cố ý. Thỉnh thoảng cô cùng Diệp Khiêm nhẹ giọng trò chuyện, lời nói cũng rất chú ý, tuy chỉ nói việc nhà nhưng lại hàm ẩn khiêu gợi dục vọng của Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cũng không muốn biểu hiện quá phận, đành phải giả bộ hồ đồ, ngẫu nhiên cùng cô trò chuyện, xem như cấp cho cô mặt mũi. Ngẫu nhiên gặp vấn đề khó chịu nổi thì ánh mắt của Diệp Khiêm lại hướng về Lâm Phong xin giúp đỡ, thế nhưng mà Lâm Phong lại làm bộ dạng chuyện gì cũng không nhìn thấy, hoàn toàn không để ý tới hắn, làm hại Diệp Khiêm chỉ đành bất đắc dĩ cười cười mà thôi.
Xe chạy hơn một giờ, Phổ La Đỗ Nặc Oa có cảm giác cô cách thành công chỉ còn một bước mà thôi, cô rất tự tin vào việc đối phó đàn ông, không có gã đàn ông nào không quỳ xuống dưới váy của cô. Theo cô, đàn ông là sinh vật rất đê tiện, thứ mà họ càng khó có được thì càng nghĩ đến, thứ càng dễ dàng có được thì lại càng không biết quý trọng. Cho nên, lúc Phổ La Đỗ Nặc Oa đối phó đàn ông, cô đều nắm chắc chừng mực, khi thì nắm giữ khi thì thả lỏng, làm cho bọn họ nhìn không thấu ý nghĩ của cô là gì, cuối cùng toàn bộ bọn họ đều rơi vào trong lòng bàn tay của cô.
Lúc đến bên ngoài biệt thự, Phổ La Đỗ Nặc Oa buông lỏng tay của mình ra, lễ phép mời Diệp Khiêm cùng Lâm Phong xuống xe, sau đó dẫn của bọn họ đi vào trong biệt thự. Diệp Khiêm cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nếu như Phổ La Đỗ Nặc Oa một mực thân mật như vậy, Diệp Khiêm có thể sẽ chịu không được. Như bây giờ, Diệp Khiêm ngược lại cảm thấy rất thoải mái cùng tự do.
Lâm Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, có chút cười cười, nhỏ giọng nói: "Đây chính là một đóa hoa lẳng lơ tươi đẹp rất mê người hiếm thấy ah, xem ra tối nay anh Diệp có thể ngủ say vì có ôn nhu hương bên cạnh."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi sợ đây không phải là ôn nhu hương, mà là anh hùng mộ a? Hơn nữa, tôi đoán chừng cô ấy đã sớm trở thành "Hắc Mộc Nhĩ" rồi, tôi đối với Hắc Mộc Nhĩ không có hứng thú."
"Hắc Mộc Nhĩ?" Lâm Phong có chút ngẩn người, sau khi nghĩ thông suốt ý nghĩa trong đó, không khỏi nở nụ cười.