Siêu Cấp Binh Vương
Chương 480 : Trứng Cá Muối
Ngày đăng: 22:14 07/03/21
Mâu thuẫn giữa Diệp Khiêm cùng người Nhật Bản đã chất chứa đã lâu. Bất luận trước kia, hay là từ khi Diệp Khiêm tiến vào Hoa Hạ, hắn đã cùng người Nhật Bãn trải qua rất nhiều lần xung đột. Vốn Diệp Khiêm muốn giải quyết tổ chức sát thủ Ám Dạ Bách Hợp, tuy kết quả cuối cùng có chút ra ngoài ý định, nhưng cũng đã gây náo loạn ở Nhật Bản. Sau đó lại là Yamaguchi Group, rồi lại đến tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, hiện tại lại liên lụy ra một tổ chức Hắc Long hội. Dù sao, Diệp Khiêm hận không thể lập tức đem những người Nhật Bản kia giết chết hết.
Nếu như không là vì Huyết Lãng, Diệp Khiêm cũng sẽ không đi tới Đông Bắc, cũng sẽ không cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sinh ra mâu thuẫn, càng sẽ không liên lụy tới Phổ Hi Kim, sau đó lại có lính đánh thuê Cáo Bắc Cực tham gia vào, cuối cùng còn liên lụy vào tranh đấu trong giới Mafia nước Nga.
Lần này không nghĩ tới vậy mà lại gặp phải người Nhật Bản, quả thật là không phải oan gia không đối đầu a, cho dù Diệp Khiêm đi đến nơi nào, đều không thể thoát khỏi chuyện gây ra mâu thuẫn với người Nhật Bản. Biện pháp tốt nhất, chính là đuổi tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn, có như vậy mới có thể triệt để đoạn tuyệt hậu hoạn.
Bất quá cũng tốt, hiện tại Diệp Khiêm cũng đang cảm thấy nhàm chán, đã lâu rồi hắn không có ra tay, vừa vặn xem những người Nhật Bản này là bữa ăn ngon, có thể xem bọn họ là món ăn khai vị a.
"Có biết rõ lại lịch của bọn họ không?" Diệp Khiêm hỏi.
"Thời gian quá ngắn, chúng tôi chưa có tra ra lai lịch của bọn họ." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu yếu ớt nói. Đối với một gia tộc lớn như thế này, mà thậm chí ngay cả địch nhân mời tới ngoại viện là ai cũng không biết, chuyện này làm cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút cảm giác xấu hổ.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, tuy hắn để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chờ đợi, để cho hắn ẩn nhẫn, nhưng cũng không có để cho hắn chuyện gì cũng không làm ah. Bảo hắn nhường nhịn cũng chỉ là một loại kế hoãn binh mà thôi, cũng không phải là trốn tránh không xuất đầu, chuyện gì cũng không làm, tối thiểu cũng phải tiến hành điều tra cùng phân tích thế lực của đối phương a? Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, dù sao tình hình thời gian gần đây quá mức phiền toái, chỉ sợ cũng ngoài dự liệu của hắn a, hắn có chút bối rối cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Biết bọn họ hiện tại đang ở nơi nào không?" Diệp Khiêm lại hỏi.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút sửng sốt, lập tức hỏi: "Cậu Diệp có phải có ý muốn ra tay phải không? Tốt tốt, tôi sẽ để cho các anh em chuẩn bị, những ngày này bọn họ nín nhịn có chút không thể chịu nổi nữa rồi." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Khiêm vừa rồi để cho hắn tiếp tục nhượng bộ rồi, còn tưởng rằng Diệp Khiêm lúc nghe nói có người Nhật Bản tham gia liền cảm thấy uy hiếp, nên chuẩn bị hành động.
"Hai trăm kg? Quản lý, có thể bán nhiều như vậy sao?" Nhân viên mua sắm kinh ngạc hỏi. Giá của trứng cá muối mỗi 30 khắc là 1200 NDT, hai trăm kg là hơn 800 vạn, đây cũng không phải là chuyện có thể nói giỡn a. Một khi bán không được, sẽ thua lỗ rất lớn ah.
"Anh biết cái gì. Hôm nay anh không nhìn thấy vị khách hàng kia sao? Ngày mai vị khách hàng đó muốn ở tại nhà hàng chúng ta đãi khách, điểm danh muốn món trứng cá muối, anh nói có thể không hảo hảo chuẩn bị sao? Tranh thủ thời gian đi mua đi, đừng nói dong dài nữa, cứ theo lời tôi nói đi làm là được." Quản lý hưng phấn nói.
"Thế nhưng mà, quản lý, vạn nhất vị khách hàng đó lừa gạt ông thì sao? Tôi cảm thấy vị khách hàng Hoa Hạ kia rất không đáng tin cậy." Nhân viên mua sắm nói.
"Người ta không đáng tin cậy, vậy anh đáng tin cậy sao? Tranh thủ thời gian đi mua đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm." Quản lý kiên quyết nói.
Nhân viên mua sắm bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước đi ra ngoài. Quản lý đã quyết định, thì hắn có thể có biện pháp nào a, hơn nữa, xảy ra vấn đề gì cũng không cần hắn gánh trách nhiệm, nên hắn cũng chẳng muốn đi quản. Bất quá, hắn nói rất đúng, Diệp Khiêm không đáng tin cậy. Đãi khách, đãi khách cái rắm a, Diệp Khiêm chỉ trêu chọc gã quản lý kia thôi. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ đến chuyện gã quản lý này vậy mà lại tin lời hắn nói.
Lâm Phong biết rõ đức hạnh của Diệp Khiêm, đương nhiên sẽ xem lời hắn nói vừa rồi là thật. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Anh Diệp lại đang hố người khác nữa rồi, nếu như tôi không có đoán sai, thì gã quản lý kia nhất định sẽ rất mua rất nhiều trứng cá muối, nói không chừng gã sẽ bị khai trừ vì chuyện này."
"Cái gì? Tôi cũng không có lừa gạt hắn a, không phải là đãi khách sao, yên tâm, tôi nói được thì làm được. Nói như thế nào thì tôi cũng là lãnh đạo của Nanh Sói có phải không? Sao có thể nói lời mà không giữ lời ah." Diệp Khiêm vỗ bộ ngực của mình, nói.
Lâm Phong có chút nhún vai, ngược lại hỏi: "Như thế nào rồi? Vừa rồi Hoắc Đức Mễ Nhĩ gọi điện thoại tới? Có tra ra vị trí của đám người Nhật Bản không?"
"Ở gần đây, ở trong một hội sở có tên gọi là... Ai nha, danh tự quá dài, tôi cũng không nhớ rõ." Diệp Khiêm cảm thấy nhức đầu vì tên của hội sở quá dài.
"A, chính là hội sở này, đúng là hội sở này rồi." Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới cửa ra vào của một hội sở, chỉ thấy bảng hiệu trên cửa hội sở viết những kí tự kỳ quái, Diệp Khiêm nhìn xem không hiểu. Bất quá, dựa theo vẻ ngoài, cùng với miêu tả của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thì có lẽ chính là chỗ này.