Siêu Cấp Binh Vương

Chương 520 : Trò chuyện cùng với ba

Ngày đăng: 22:16 07/03/21


Diệp Văn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Thanh Phong đã dùng ánh mắt ngăn cản cô lại, sau đó liền cùng đi xuống dưới chân núi. Thanh Phong hiểu rõ tâm trạng của Diệp Khiêm bây giờ nhất định là đang rất rối loạn, hiện tại để cho Diệp Khiêm ở yên một mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.



Diệp Khiêm cứ đứng lẳng lặng như vậy trước mộ của Diệp Chính, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, ánh mắt vẫn nhìn ảnh chụp trên bia mộ, phảng phất giống là như đang cùng Diệp Chính trò chuyện. Bộ dạng người trên tấm ảnh cũng không để cho Diệp Khiêm thất vọng, rất giống với hình ảnh mà hắn thường hay mơ tưởng về ba của hắn.



Đây là ba của mình sao? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Hắn phảng phất giống như nhìn thấy Diệp Chính đang nhìn hắn mỉm cười, nụ cười rất hiền lành, lại giống như là ông ấy đang hướng Diệp Khiêm nói ra sự áy náy trong lòng.



Hồi lâu, Diệp Khiêm chậm rãi vươn tay, vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ. "Không thể tận mắt nhìn thấy ba, nên con có chút tiếc nuối. Trước kia, con một mực tưởng tượng nếu như có một ngày con có thể nhìn thấy ba, con nhất định sẽ hỏi ba, tại sao ba lại bỏ rơi con, mặc kệ là nguyên nhân gì, thì con cũng sẽ không tha thứ cho ba. Nếu như có ba ở bên canh thì con đã không ăn nhiều đau khổ như vậy rồi, con cũng có thể giống như những đứa trẻ khác có thể làm nũng với ba, có thể cùng ba chơi đùa. Thậm chí con đã từng có ý nghĩ không muốn gặp lại ba mẹ, như vậy, ít nhất còn có thể bảo lưu phần tưởng tượng của con ở trong lòng, cũng có thể tự lừa mình dối người. Nhưng bây giờ nhìn thấy ba nằm ở chỗ này, con chỉ muốn ba có thể sống lại để con có thể gọi ba một tiếng "Ba" mà thôi." Diệp Khiêm chậm rãi nói.



"Mẹ nói ba là đại anh hùng đại hào kiệt, nhưng ngay cả người nhà của mình ba cũng không bảo hộ được, cuối cùng lại bị chôn ở một nơi hẻo lánh như thế này. Nếu như cho ba thêm một lần cơ hội, ba có tiếp tục chọn làm đại anh hùng đại hào kiệt nữa hay không, hay là nguyện ý buông bỏ tất cả cùng chúng ta sống bình bình đạm đạm hết cả cuộc đời? Ba không cần trả lời ta, con biết rõ, ba khẳng định sẽ vẫn chọn con đường cũ, có đúng vậy không ba? Nam nhân mà, luôn có rất nhiều lý tưởng hào hùng, con rất hiểu rõ."



"Hôm nay con tới quá vội vàng, con cũng không có chuẩn bị tâm lý gì, cũng không có mua lễ vật gì. Hôm khác con sẽ trở lại thăm ba, hai cha con chúng ta phải hảo hảo uống một chén, hảo hảo trò chuyện. Thực xin lỗi, con muốn ba tha thứ cho hành động vừa rồi của con đối với mẹ, trong khoảng thời gian ngắn con không biết nên làm như thế nào để tiếp nhận chuyện này. Ba yên tâm đi, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và em gái. Về sau con chính là trụ cột trong nhà, trọng trách gia đình này sẽ do con gánh vác."





Diệp Văn vẫn cảm thấy cuộc sống mình vô cùng gian khổ, rất mệt a, chẳng những phải tự chiếu cố bản thân mà con phải chăm sóc cho mẹ quanh năm đau ốm nằm ở trên giường, rồi còn phải đi tìm việc để kiếm tiền sống qua ngày. Mà hôm nay, sau khi nghe Thanh Phong nói xong, Diệp Văn mới biết được những đau khổ mà cô chịu đựng so với Diệp Khiêm căn bản là không có ý nghĩa gì, chuyện này cũng khó trách Diệp Khiêm lúc nhìn thấy mẹ mình lại có oán niệm như vậy. Đột nhiên, Diệp Văn cảm thấy anh của mình là người rất kiên cường, thật vĩ đại, lúc này hình dáng của Diệp Khiêm cùng với hình dáng đứa trẻ luôn muốn bảo vệ cô lúc nhỏ hoàn toàn chồng lên nhau. Nhớ tới những chuyện này, khóe miệng của Diệp Văn bỗng nhiên hiện ra một nụ cười rất vui vẻ.



Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Khiêm từ trên núi chậm rãi đi xuống, biểu hiện xoắn xuýt trong ánh mắt đã biến mất, ánh mắt của hắn đã trở nên kiên định giống như bình thường. Nhìn thấy Diệp Khiêm có biểu hiện như vậy, Thanh Phong có chút nở nụ cười, hắn biết rõ Diệp Khiêm đã nghĩ thông suốt.



"Đi thôi, trở về đi!" Diệp Khiêm nhìn Thanh Phong cùng Diệp Văn, nói.



Thanh Phong cùng Diệp Văn hai người nhẹ gật đầu, chui vào trong xe. Diệp Khiêm không có ngồi ở vị trí tay lái phụ mà, mà ngồi ở bên cạnh Diệp Văn. Khúc mắc trong lòng Diệp Khiêm đã mở ra, Thanh Phong cũng vui vẻ không ít, trên mặt lại hiện ra thần sắc phóng đãng không bị trói buộc giống như bình thường, chăm chú lái xe, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Khiêm một chút.



"Em bây giờ đang làm tại nhà hàng hả? Công việc như thế nào? Có mệt hay không?" Diệp Khiêm nhìn Diệp Văn, nói. Dù sao thời gian ở chung quá ngắn, để cho Diệp Khiêm bỗng nhiên tiếp nhận cô em gái này, biểu hiện ra một bộ dạng đại ca, hiển nhiên vẫn còn có chút khó khăn.



"Khá tốt, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng thời gian làm việc khá ổn định, như vậy em mới có thể có thời gian chăm sóc mẹ." Diệp Văn nói.



"Thực xin lỗi, những năm này đã để cho em chịu khổ rồi. Về sau đã có anh, mọi chuyện trong nhà em không cần quan tâm. Em cũng không cần phải đến nhà hàng làm việc nữa, chỗ đó rồng rắn lẫn lộn không thích hợp với em." Diệp Khiêm nói.