Siêu Cấp Binh Vương

Chương 526 : Phế Liệu

Ngày đăng: 22:16 07/03/21


Chỉnh thể quy hoạch, thì đã giao cho Lý Tể Thiên đi phụ trách rồi, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể làm những chuyện lặt vặt mà thôi. Đối với kế hoạch đầu tư buôn bán Diệp Khiêm chỉ hiểu một chút da lông mà thôi. Đáng tiếc là hiện tại Tống Nhiên có rất nhiều phải làm, nếu không Diệp Khiêm sẽ đem tất cả mọi chuyện ở tỉnh Hài Nam giao cho Tống Nhiên quản lý. Gần đây Tống Nhiên phải lo quản lý nghiệp vụ ở bên Nhật Bản, nên Diệp Khiêm đành phải tự mình đến tỉnh Hải Nam xử lý chuyện hợp tác này.



Cũng may Lý Tể Thiên vẫn là người thông tình đạt lý, hắn chỉ cần Diệp Khiêm bỏ ra chút vốn, cùng với giải quyết một ít thế lực Hắc Ám tốt rồi. Điểm ấy đối với Diệp Khiêm chỉ là chuyện nhỏ, tuy hắn không thông thạo việc buôn bán nhưng chuyện đầu cơ trục lợi Diệp Khiêm vẫn có thể làm dễ dàng.



Chuyện lắp đặt thiết bị khách sạn này, kỳ thật chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi, hoàn toàn không cần Diệp Khiêm phải quan tâm. Chỉ có điều lần trước trông thấy tên tiểu tử Lô Ba tới quấy rối, cho nên Diệp Khiêm mới quyết định sang đây xem như thế nào, tự tay mình cầm quan ấn.



Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trực tiếp hướng trong khách sạn đi tới. Lúc đến đại sảnh khách sạn, Diệp Khiêm cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy những thiết bị đã được lắp đặt trên vách tường đa số đã tróc ra, giấy dán tường cũng bị dán lộn xộn trên tường giống như chỉ dán cho có dán mà thôi. "Oa, đây là lắp đặt thiết bị phong cách gì a?" Thanh Phong trêu chọc nói.



"Tôi mặc kệ, của công trình của tôi là do ông nhận thầu, hiện tại nó biến thành như vậy, chẳng những làm trễ thời gian khai trương khách sạn của chúng tôi, mà còn tạo tổn thất thật lớn đối với khách sạn của chúng tôi; nếu như ông không chịu bồi thường thì tôi sẽ tố cáo ông." Quản lý nhìn một gã đàn ông trung niên đầu hói lớn tiếng trách mắng.



"Ngô quản lý, chuyện này... Chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách tôi được ah. Lúc Lô Ba đòi gặp mặt chúng ta, tôi đã từng nói với ông, vật liệu xây dựng của hắn đều là loại thấp kém không thể sử dùng, nhưng lúc đó ông cũng không có phản đối. Chuyện bây giờ biến thành như vậy, ông lại kêu tôi hoàn toàn phụ trách là sao." Gã đàn ông trung niên đầu hói ủy khuất nói.



"Vậy ý của ông là lỗi của tôi hả? Ông nhận thầu việc trang hoàng khách sạn của chúng tôi, ông muốn mua vật liệu xây dựng của ai thì đó là việc của ông, tôi làm sao có thể quản được chứ. Hơn nữa, Lô Ba cũng đã buôn bán vật liệu cho rất nhiều công trình, thế nhưng mà tôi lại chưa từng thấy những công trình đó phát sinh ra chuyện như vậy ah." Ngô quản lý nói.



"Thế nhưng mà, tôi cũng là người làm trong ngành này lâu rồi, cho dù kỹ thuật có chênh lệch như thế nào, thì cũng không thể trở thành như vậy a? Ông hãy nhìn những tờ giấy dán tường, đá cẩm thạch này xem, tất cả đều là hàng thấp kém, căn bản là không thể dùng được. Lúc những vật liệu này được đưa tới, tuy ông cũng có xem qua, nhưng lại không nói lời nào. Tốt rồi, hiện tại đã xảy ra chuyện, ông lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người tôi. Ngô quản lý, tất cả mọi người đều chỉ vì miếng cơm mà thôi, ông nói như vậy không phải là đem tôi bức vào tử lộ sao." Gã đàn ông trung niên đầu hói nói.



Nghe xong bọn họ đối thoại, Diệp Khiêm cũng đã hiểu rõ, gã đàn ông đầu hói này là người nhận thầu trang hoàng khách sạn, những vật liệu xây dựng này là do Lô Ba cung cấp, chúng đều là vật liệu thấp kém, cho nên không thể sử dụng được. Mà bởi vì Ngô quản lý cùng chủ thầu đều e ngại Lô Ba, cho nên chỉ biết nén giận chịu đựng mà thôi, hiện tại xảy ra chuyện, thì liền trốn tránh trách nhiệm.





Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Mày muốn làm gì? Chuẩn bị đi đập phá địa bàn của người ta hả? Chúng ta đi qua đó để đàm phán, nhớ kỹ, chút nữa đến đó, mày đừng có động thủ ah. Tao còn có rất nhiều lời muốn hỏi Lô Ba."



Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một tiếng, nói: "Lão đại, thật đúng là chuyện gì cũng không lừa được anh a, em chưa nói gì mà anh đã biết em muốn làm gì rồi, lợi hại quá nha."



"Thôi đi pa ơi..., Chút tâm tư quỷ quái đó của mày làm sao có thể giấu giếm tao được?" Diệp Khiêm nói.



Hai người cứ như vậy ngươi một lời ta một câu nói chuyện tào lao, không có bao lâu xe đã đến trước cửa hàng của Lô Ba. Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn bảng tên cửa hàng, giống y cái tên mà Ngô quản lý nói, sau đó liền mở cửa xe đi vào. Thanh Phong tự nhiên là hấp tấp theo ở phía sau.



"Tiên sinh, muốn mua đồ à? Vật liệu của chúng ta đều là hàng nhập khẩu, bảo đảm chất lượng 100%. Hai anh tính lắp đặt thiết bị ở đâu? Tôi sẽ giới thiệu cho các anh một số vật liệu chất lượng cao?" Một tên tiểu tử, sau khi nhìn thấy Thanh Phong cùng Diệp Khiêm, liền hấp tấp ra đón.



"Mày tính toán thơm bơ vậy sao? Gọi Lô Ba đi ra, chúng tao đến đây tìm hắn." Không đợi Diệp Khiêm nói chuyện, Thanh Phong liền ngẩng cổ lên, nói.



Tên tiểu tử kia rõ ràng sững sờ, sắc mặt lạnh xuống, chỉ một thoáng liền đem Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trở thành người tới nháo sự. Người đi theo Lô Ba thì làm gì có người tốt a, đều là một đám côn đồ mà thôi. Nếu cùng hắn bàn chuyện buôn bán thì hắn sẽ rất khách khí, nhưng nếu đến nháo sự thì hắn sẽ trở thành kẻ liều mạng.



Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, sau đó nói: "Mày nói cái gì vậy, nói chuyện phải khách khí chút." Sau đó lại nhìn tên tiểu tử kia nói: "Anh chẳng cần phải để ý đến hắn làm gì. Thật ra, hôm nay tôi tới đây là muốn tìm ông chủ Lô, tôi có một mối sinh ý rất lớn muốn bàn với ông ấy."