Siêu Cấp Binh Vương
Chương 542 : Đóng băng tài khoản ngân hàng
Ngày đăng: 22:17 07/03/21
Lôi Giang vừa nói như vậy, tràng diện lập tức lộ ra có chút xấu hổ. Mùi thuốc súng bắt đầu tràn ngập trong không khí, đặc biệt là Tây Môn Tiểu Uyển, tròng mắt của cô phóng to ra giống như là mắt của con trâu vậy. Diệp Khiêm nhìn thấy, đã biết rõ không tốt, tính tình của nha đầu kia rất nóng nảy a.
Sau khi ho khan hai tiếng, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Lôi tổng, tôi cùng Nhu Nhu cũng đang chuẩn bị rời đi rồi, anh cũng không cần băn khoăn về chúng tôi. Chúng ta đều là người làm ăn, đều là công dân tốt tuân theo pháp luật nhà nước, cùng bọn họ trở về một chuyến thì có làm sao? Hơn nữa, nếu như tôi không có đoán sai, bên ngoài khẳng định đã có rất nhiều phóng viên đang chờ rồi, nếu như Lôi tổng không theo chân bọn họ trở về, những ký giả kia khẳng định sẽ ghị loạn, lúc đó đối với thanh danh của Lôi tổng sẽ không tốt. Anh thấy tôi nói đúng không?"
"Đúng vậy a, Lôi tổng, anh là nhà từ thiện, em nghĩ bọn họ chắc cũng chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi. Cùng bọn họ trở về đem hiểu lầm giải trừ, trả lại sự trong sạch cho anh không phải rất tốt nha." Lâm Nhu Nhu cũng nói.
Lôi Giang sau khi trầm tư một lúc, áy náy nói: "Diệp tiên sinh, Lâm tiểu thư, thật sự không có ý tứ, đã để cho hai người chê cười rồi, hôm nào lại mời hai người ăn cơm." Sau đó ánh mắt chuyển hướng sang người phụ nữ trung niên, nói: "Tôi theo cô trở về, bất quá cô cần phải suy nghĩ kỹ càng rồi, nếu như cô không có chứng cớ, thì tôi sẽ trực tiếp hướng lãnh đạo của cô khiếu kiện." Ngay sau đó lại nhìn thoáng qua quản gia, nói: "Giúp tôi gọi luật sư, để cho hắn đi tới cục cảnh sát."
"Mời!" Người phụ nữ trung niên rất khách khí nói, mặc dù nói lần này hành động là mệnh lệnh của Cục Quốc An, nhưng dù sao cô mới là quan địa phương, đối phó loại người giống như Lôi Giang này phải biết nắm giữ đúng chừng mực, nếu không chẳng khác nào đoạn tuyệt đường lui của mình.
Diệp Khiêm cũng không có trông cậy vào chuyện này có thể tống Lôi Giang vào tù, vì như vậy đối với kế hoạch của hắn chỉ có tệ mà không có lợi. Để cho Diệp Khiêm kỳ quái chính là ánh mắt của Tây Môn Tiểu Uyển nhìn hắn vừa rồi, tuy vẫn là ánh mắt phẫn nộ giống như trước kia, bất quá lại hình như lại thêm một cổ ghen tuông. Diệp Khiêm cũng không có suy nghĩ nhiều, đợi cảnh sát cùng Lôi Giang đi rồi, Diệp Khiêm dắt tay Lâm Nhu Nhu đi ra ngoài.
Nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát rời khỏi, Diệp Khiêm vuốt mũi của Lâm Nhu Nhu một cái, nói: "Cô bé ngốc, về sau ngàn vạn đừng chạy loạn khắp nơi nữa, em có biết Lôi Giang là người nào hay không?"
Người đầu tiên mà Lôi Giang nghĩ đến chính là Diệp Khiêm, bất quá sau khi ngẫm lại, thì Diệp Khiêm không có lý do giết chết quản gia của hắn a. Hơn nữa, hắn tin tưởng Diệp Khiêm có thể lý giải ý tứ vừa rồi của hắn, sẽ không làm xằng bậy. Như vậy còn lại cũng chỉ có thể là Hoa Kiệt rồi, trừ hắn ra, Lôi Giang cũng không nghĩ ra còn có người nào khác.
Nghĩ đến Hoa Kiệt, trong ánh mắt của Lôi Giang không khỏi bắn ra từng tia sát ý sâm lãnh. Nếu như không phải Hoa Kiệt chiếm hầm cầu mà không chịu ỉa, thì hắn như thế nào lại phải cùng Hoa Kiệt khai chiến? Hắn bất quá chỉ là muốn thông qua sòng bạc của Hoa Kiệt để rửa tiền mà thôi, chuyện này đối với Hoa Kiệt đối với hắn đều là chuyện có lợi a, thế nhưng mà Hoa Kiệt hết lần này tới lần khác không đáp ứng. Lôi Giang ngoại trừ biện pháp tiêu diệt Hoa Kiệt ra thì hắn cũng nghĩ không ra cách nào khác.
Mọi chuyện cũng dựa theo dự tính của Diệp Khiêm tiến hành đâu vào đấy, Lôi Giang không dám có chút lười biếng, lập tức liên hệ với thành viên hội Intelligent, chuẩn bị làm một lần đại giao dịch, mục đích là vì gom góp tài chính.
Lần này thuốc phiện là do bên Nam Mĩ chở tới đây, sau đó thông qua tỉnh Hải Nam, trực tiếp chuyển tới Nhật Bản, số lượng lần này ước chừng khoảng năm tấn. Nếu như hết thảy thuận lợi thì Lôi Giang sẽ có đầy đủ tài chính để đối phó Hoa Kiệt. Kỳ thật nếu như không phải Diệp Khiêm muốn diệt trừ hậu hoạn thì hắn thật đúng là không có ý nghĩ đối phó Lôi Giang, dù sao, Lôi Giang đem thuốc phiện vận chuyển đến Nhật Bản cũng là chuyện Diệp Khiêm rất thích.
Bất quá, chuyện này đã kinh động đến Cục Quốc An, cho dù hiện tại Diệp Khiêm có hủy bỏ kế hoạch này thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không bỏ qua một ông trùm buôn bán thuốc phiện lớn như vậy. Huống hồ, Hoàng Phủ Kình Thiên đã nhìn chằm chằm vào Lôi Giang lâu như vậy rồi, đáng tiếc là không có bất kỳ cơ hội nào đối để ra tay, hôm nay thật vất vả mới để cho hắn mắc câu, nên làm sao có thể bỏ qua cho hắn được.
Cùng Lâm Nhu Nhu ở trong khách sạn hôn thiên hắc địa gần một ngày một đêm, Diệp Khiêm mới đưa Lâm Nhu Nhu lên máy bay trở lại thành phố Thượng Hải, hơn nữa còn đem phương pháp tu luyện cổ võ mà An Tư dạy cho Diệp Văn nói cho cô, hi vọng cô có thể tu luyện. Thế nhưng mà, Lâm Nhu Nhu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua công pháp tu luyện mà Diệp Khiêm vất vả sao chép xuống, liền mỉm cười cự tuyệt, chuyện này để cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc. Bất quá, theo Diệp Khiêm suy đoán, có lẽ là do Lâm Nhu Nhu không thích chuyện chém chém giết giết này cho nên mới không chịu tu luyện cổ võ.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhu Nhu đi qua cửa soát vé để lên máy bay, Diệp Khiêm mới chịu rời khỏi sân bay, sau đó hắn lái ô-tô hướng bệnh viện chạy tới.