Siêu Cấp Binh Vương

Chương 555 : Lễ vật của quỷ lang bạch thiên hòe (2)

Ngày đăng: 22:17 07/03/21


Bỗng nhiên, trong đầu của Diệp Khiêm linh quang lóe lên, một cổ niệm tưởng hiển hiện trong óc. Chẳng lẽ người này là thành viên Cáo Bắc Cực? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.



Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Mày đã biết thân phận của tao, chắc cũng biết rõ thủ đoạn của tao a. Kỳ thật, cho dù mày không nói ra người sai phái mày là ai thì cũng không có sao hết. Đối với tao mà nói thì có hay không có kẻ chủ mưu cũng giống nhau mà thôi. Có lẽ mày hiểu ý của tao, đúng không?"



Gã đàn ông kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, khẽ chau mày, nói: "Hừ, xem ra mày đã sớm có ý nghĩ đem chuyện này vu oan cho người khác rồi, dù cho không phải là người đó làm, thì mày cũng sẽ nói là do hắn làm, có đúng không?"



"Mày đúng là người thông minh, nói thật, tao có chút thưởng thức mày rồi đó." Diệp Khiêm nói, "Mày đã là người thông minh, thì cũng không cần cùng tao nói chuyện quanh co lòng vòng làm gì, đem toàn bộ mọi chuyện nói ra a, tao đáp ứng cho một đao thống khoái."



Gã đàn ông bắt đầu cân nhắc, hắn hiểu được tình trạng của hắn bây giờ, hắn đối với Diệp Khiêm đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao Diệp Khiêm cũng chuẩn bị đem chuyện này vu oan cho người khác rồi. Nhưng mà, đối với hắn lại rất trọng yếu, nếu như hắn nói ra toàn bộ thì hắn còn có thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu, nếu như hắn không nói ra mọi chuyện, thì hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Khiêm có thể để cho hắn nhận hết tra tấn cùng lăng nhục, thậm chí là sống không bằng chết.



Hắn là lính đánh thuê, tuy Cáo Bắc Cực đã không còn tồn tại, nhưng ý chí của Cáo Bắc Cực vẫn còn tồn tại trong đầu hắn. Lăn lộn trong giới lính đánh thuê lâu như vậy, hắn đã sớm không để ý đến sinh tử rồi, lúc đối mặt tử vong hắn có thể sẽ không sợ hãi, nhưng hắn lại chịu không được chuyện bị lăng nhục. Nghĩ tới tình cảnh mình bị người khác tra tấn, thậm chí biến thành đối tượng để người khác cười nhạo, hắn khó có thể tiếp nhận được. Đối với một nam nhân như hắn mà nói, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất chính là ngay cả chết cũng không thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu.



Đối với Diệp Khiêm đối với Nanh Sói, hắn cũng không có bao nhiêu hận ý. Hắn đã lựa chọn cuộc sống lính đánh thuê, nên hắn đã sớm tính trước chuyên này, vào một ngày nào đó hắn sẽ bị người khác giết chết. Cáo Bắc Cực bị Nanh Sói tiêu diệt, chẳng qua là một loại tranh giành lợi ích mà thôi, cũng không có ai đúng ai sai.





Sau khi tắm rữa, Diệp Khiêm thay đổi quần áo, sau đó lái ô-tô hướng khách sạn An Đức Liệt đang ở chạy tới. Tới trước cửa ra vào của khách sạn, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho An Đức Liệt, nói mình đã đến khách sạn, để cho hắn xuống cùng nhau ăn sáng.



Không bao lâu, An Đức Liệt, Thanh Phong cùng hai gã bảo tiêu liền từ thang máy đi xuống, đi tới nhà ăn, liền nhìn thấy Diệp Khiêm đã chờ ở đó. Trên mặt bàn cũng đã đặt đầy các món ăn sáng, trông thấy An Đức Liệt, Diệp Khiêm có chút cười cười, đứng dậy mời hắn cùng ngồi xuống một chỗ.



"Đến, nếm thử món ăn Hoa Hạ của chúng tôi, nhìn xem có hợp khẩu vị hay không." Diệp Khiêm khẽ cười nói.



"Ha ha, tôi rất thích những món điểm tâm của Hoa Hạ. Lúc ở Mát-xcơ-va, tôi thường xuyên đi tới nhà hàng người Hoa để ăn điểm tâm. Nói thật, so với bánh mì sandwich của nước Nga chúng tôi thì ngon hơn rất nhiều." An Đức Liệt ha ha cười cười, nói.



Sau đó lại nhìn hai gã bảo tiêu bên cạnh, An Đức Liệt nói: "Hai anh cũng ngồi xuống ăn đi, nơi đây không có người ngoài, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."



Hai gã bảo tiêu cung kính lên tiếng, sau đó có chút câu nệ ngồi xuống. Nghe An Đức Liệt nói như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, xem ra An Đức Liệt cũng là người biết thu mua nhân tâm a. Kỳ thật, dùng tiền tài để buộc chặt một người là hoàn toàn vô dụng, nhưng dùng tình cảm để trói buộc họ thì lại rất tốt. Mối quan hệ thành lập dựa trên tiền tài thì không bền chắc, tùy thời đều có thể bị bán đứng; mà dựa trên tình cảm thì không giống như vậy, cho dù lúc bạn gặp khó khăn nhất, thì bọn họ cũng sẽ đối với bạn bất ly bất khí.



"Đúng rồi, hôm nay tới đây, tôi còn có một việc vui muốn nói cho An Đức Liệt tiên sinh." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.



"Ah? Không biết là việc vui gì? Chẳng lẽ đã tìm được tên xạ thủ kia hả?" An Đức Liệt có chút sửng sốt, hỏi.