Siêu Cấp Binh Vương

Chương 583 : Phát Tiết

Ngày đăng: 22:18 07/03/21


Nhìn thấy tinh thần của cha rất tốt, Diệp Khiêm cảm thấy vui vẻ không thôi, những lo lắng ở trong lòng không biết đã bay tới nơi nào rồi. Hiện tại hắn cũng không quan tâm đến chuyện Lâm Nhu Nhu có lừa gạt hắn hay không, dù sao chỉ cần lão tía không có việc gì là tốt rồi.



Nhìn thấy Diệp Khiêm, trên khuôn mặt của lão tía lập tức hiện ra bộ dạng tươi cười, trong ánh mắt lộ ra hào quang hiền lành. Ha ha cười cười, nói: "Tiểu nhị, con trở về rồi hả? Có mệt mỏi không? Nếu mệt mỏi thì sớm trở về nghỉ ngơi đi, tía không có sao." Rõ ràng là trông thấy lão tía đang cười, nhưng Diệp Khiêm lại rõ ràng cảm giác được trong tiếng cười của lão tía có vài phần đắng chát. Diệp Khiêm có chút nghi hoặc, không biết lão tía tại sao lại như vậy, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp không phải là nên vui vẻ hay sao?



Suy tư cả buổi, Diệp Khiêm cũng cân nhắc không thấu. Lắc lắc đầu, Diệp Khiêm đem suy nghĩ lung tung này đuổi ra khỏi óc, bây giờ không phải là lúc tìm kiếm nguyên nhân của những vấn đề này, chỉ cần lão tía không có việc gì thì đã tốt rồi. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Con không mệt, hai cha con chúng ta đã rất lâu rồi không có tâm sự, hiện tại có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể hảo hảo trò chuyện."



"Ừ, đúng vậy a, tía cũng có rất nhiều lời muốn nói với con." Lão tía nhẹ gật đầu, nói.



Quay đầu nhìn Lí Hạo, sau đó nhìn người phụ nữ cùng đứa bé bên cạnh hắn, chắc là vợ và con của Lí Hạo a."Nhị ca!" Lí Hạo kêu lên, sau đó nhìn vợ cùng con của mình, nói: "Còn không mau chào nhị ca."



"Nhị thúc!" Đứa bé có chút khiếp đảm kêu một tiếng. Gọi xong, cuống quít trốn ở sau lưng mẹ, một bộ dạng giống như rất sợ hãi, bộ dáng này ngược lại khiến cho mọi người trêu chọc nở nụ cười. "Đứa nhỏ này rất nhát gan, nhị ca chớ để ý." Vợ của Lí Hạo có chút cười cười, nói.



"Không sao, đứa nhỏ này thật ra rất giống như cha nó, cha nó khi còn bé lá gan cũng rất nhỏ a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói, "Anh còn nhớ rõ khi còn bé luôn có những đứa bé lớn con khi dễ chồng em, mà chồng em chỉ biết trốn ở một bên khóc, không dám hoàn thủ."





Giọng điệu của Diệp Khiêm tăng lên, khiến cho bác sĩ Chu nghe xong cũng cảm thấy rất khó chịu. Hắn là bác sĩ trưởng, người nhà người bị bệnh đáng lẽ phải coi hắn như thần để cung phụng, hắn đâu có gặp qua người ngang ngược giống như Diệp Khiêm bao giờ, nên trong nội tâm tự nhiên vô cùng khó chịu. Khinh thường nở nụ cười một tiếng, bác sĩ Chu nói: "Anh không nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao? Hiện tại tôi còn có nhiều việc để làm, đi ra ngoài."



Tống Nhiên ở bên cạnh nghe xong, âm thầm thở dài, cô biết rõ cho dù cô có khuyên bảo thì chỉ sợ cũng ngăn không nổi Diệp Khiêm nữa rồi. Quả nhiên, sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, một cổ sát ý vọt lên, đi nhanh đến trước mặt bác sĩ Chu, một phát nắm được tóc của hắn, hung hăng đâm vào trên mặt bàn, nói ra: "Con mịa mày, dám cùng lão tử trang bức, thảo."



"Anh... Anh dám đánh người? Anh có ngon thì đừng đi, tôi lập tức báo cảnh sát bắt anh." Bác sĩ Chu bị đụng đến đầu váng mắt hoa, thật lâu mới lấy lại tinh thần, hoảng sợ phẫn hận nói.



"Đánh mày thì thế nào, lão tử còn muốn giết chết gã bác sĩ vô năng như mày." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, đi qua bàn công tác đi đến trước mặt bác sĩ Chu, một quyền hung hăng đánh vào sống mũi của hắn. Lập tức, chỉ thấy máu mũi của bác sĩ Chu chảy ra. Bác sĩ Chu chỉ cảm thấy cái mũi của mình vừa đau vừa chua xót, nước mắt đều chảy ra. Nhưng mà, Diệp Khiêm lại còn chưa hết giận, một cước hung hăng đá vào bụng của hắn, đạp hắn ngã xuống sàn nhà, sau đó một cước tiếp một cước giẫm tới.



Bởi vì bệnh tình của lão tía, Diệp Khiêm đã lo lắng chờ đợi một buổi tối, tâm tình vốn bị áp lực vô cùng, bây giờ lại gặp bác sĩ Chu trang bức, nên đành dùng hắn để phát tiết nỗi lòng của mình.



Trong văn phòng, âm thanh thảm thiết của bác sĩ Chu vang lên, rất nhanh hấp dẫn rất nhiều người chú ý, cửa ra vào rất nhanh tụ tập rất nhiều người. Có bác sĩ cùng y tá bệnh viện, cũng có người bệnh cùng người nhà của người bệnh, những người bệnh cùng người nhà người bệnh kia cũng không phải thuộc gia đình giàu có, đối với những bác sĩ ở bệnh viện hơn phân nửa là mang theo một chút bất mãn, bây giờ nhìn thấy Diệp Khiêm đánh bác sĩ Chu kêu cha gọi mẹ, nhao nhao cảm thấy thống khoái không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.



Tuy Diệp Khiêm rất phẫn nộ, nhưng cũng không có mất đi lý trí, ra tay vẫn có chừng mực, tuy đánh cho bác sĩ Chu kêu la thảm thiết, nhưng lại không đến mức tạo thành nội thương nghiêm trọng. Động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã có y tá chạy tới văn phòng viện trưởng thông báo cho viện trưởng, cũng có người tranh thủ thời gian gọi điện thoại báo cảnh sát.



Tống Nhiên tựa hồ cũng không có ý nghĩ đi lên kéo Diệp Khiêm lại, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, tùy ý để cho Diệp Khiêm phát tiết.