Siêu Cấp Binh Vương

Chương 586 : Lão Tía Mất

Ngày đăng: 22:18 07/03/21


Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, hắn thật sự không rõ hắn rốt cuộc giống lão tía ở điểm nào, lão tía làm người trung hậu thiện lương, còn hắn thì lại rất nghịch ngợm, có thể nói hai người có tinh cách hoàn toàn khác nhau.



Lão tía có chút nở nụ cười, nói: "Con nhất định không tin a? Ha ha, lúc còn trẻ tía cũng giống như con, chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đều xem phai nhạt, cái gì danh lợi a, đều không quan trọng, quan trọng nhất là có thể cùng người mình thương yêu sống cùng một chỗ. Bằng hữu, người nhà, mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc, lúc tía biết rõ những điều này thì đã quá muộn rồi, toàn bộ bọn họ đều đã bỏ tía mà đi. Tiểu Nhị a, con là người mà tía không yên lòng nhất, tính cách của con tuy có thể giúp con leo lên địa vị rất cao, leo lên đỉnh phong, nhưng cũng có thể làm cho con mất đi tất cả. Cho nên, bây giờ con cần phải biết thu liễm chính mình, đem phong mang của mình toàn bộ ẩn tàng xuống dưới. Con là người thông minh, nhất định con hiểu được ý của tía."



Diệp Khiêm có chút rung động, hắn thật không ngờ lão tía còn có một quá khứ không tầm thường như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của lão tía, tựa hồ hắn đã từng là một đại nhân vật, một vị dậm chân một cái, thế giới đều sẽ run rẩy theo. Diệp Khiêm rất muốn biết lão tía đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của lão tía tựa hồ cũng không có ý định nói ra tỉ mỉ. Diệp Khiêm cũng không nên truy vấn, chỉ có thể yên lặng lắng nghe mà thôi. Bất quá, lão tía nói rất chính xác, hiện tại Diệp Khiêm quả thật cần thu liễm phong mang của mình, hiện tại đã có quá nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào Nanh Sói rồi, rất có thể làm cho hai mặt thụ địch. Những năm này, nếu như không phải Nanh Sói làm việc ngoan độc đủ tuyệt, chấn nhiếp rất nhiều người, chỉ sợ Nanh Sói đã sớm không tồn tại rồi.



Trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Lão tía cứ yên tâm đi, con biết phải làm sao."



"Con nói như vậy thì tía đã an tâm." Lão tía nói, "Tiểu Nhị, kỳ thật người mà tía không yên lòng nhất là con, nhưng người mà tía mong đợi lớn nhất cũng là con. Lão Đại cùng lão Tam bọn họ đã có sự nghiệp của riêng mình, nhưng xã hội rất hay a dua lừa dối, bọn họ cũng không phải là người thích hợp sống trong tranh đấu. Cho nên, tiểu Nhị a, nếu như tương lai có chuyện gì xảy ra thì con phải chiếu cố bọn họ a. Tuy các con không phải là anh em ruột, nhưng các con dù sao cũng là người mà tía nuôi lớn, tía hi vọng các con có thể quý trọng phần tình cảm huynh đệ khó có được này."



"Lão tía cứ yên tâm đi, con biết rồi. Mặc kệ tương lai phát sinh ra dạng chuyện gì, bọn họ thủy chung đều là huynh đệ của con, con sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ bọn họ." Diệp Khiêm kiên định nói.



Lão tía nhẹ gật đầu, ánh mắt càng phát ra ảm đạm không ánh sáng, lẩm bẩm nói: "Ai, xem ra tía không thể chống đỡ được đến lúc gặp lão Đại rồi. Bất quá cũng không có sao, có các con tiễn đưa tía, tía đã rất thỏa mãn."





"Chó má, ở trong quân đội chẳng lẽ muốn đoạn tuyệt lục thân sao? Hừ!" Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói.



Lí Hạo có chút xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói cái gì cho phải. "Đợi tí nữa anh cũng đừng có làm ẩu, đây là tang lễ của lão tía, có rất nhiều người nhìn xem a." Lâm Nhu Nhu tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm nhỏ giọng nói. Cô rất hiểu rõ Diệp Khiêm, sợ hắn nhất thời rối rắm, sẽ làm ra chuyện gì đó.



"Có khách tới!" Theo người điều khiển chương trình một tiếng dứt lời, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi từ ngoài cửa đi đến, một thân âu phục màu đen, đeo một bộ kính râm. Tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển tới, bất quá người nhận thức hắn lại không phải rất nhiều, Diệp Khiêm lại hơi hơi sửng sốt một chút, thật không ngờ Lâm Phong sẽ tới nơi này.



Sau khi cúi đầu, Lâm Phong đi đến trước mặt Diệp Khiêm, vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Bớt đau buồn đi. Anh em chúng ta còn phải kề vai chiến đấu a."



"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói, "Cảm ơn!" Sau đó nhìn Jack, nói: "Jack, hỗ trợ chiêu đãi một chút."



"Vâng!" Jack lên tiếng, nói: "Lâm tiên sinh, mời đi bên này!"



"Có khách tới!" Âm thanh người điều khiển chương trình lại vang lên. Hắn làm người điều khiển chương trình lâu như vậy, cũng chưa từng thấy tang lễ khổng lồ như vậy, người đến đây rất nhiều, nhà tang lễ căn bản là không đủ chỗ ngồi, rất nhiều người đều ngồi ở bên ngoài. Hơn nữa, trong đó hắn cũng nhận thức được mấy đại nhân vật, ví dụ như quan viên chính phủ thành phố Thượng Hải, cũng đủ để cho hắn giật mình không thôi.



Theo thoại âm của người điều khiển chương trình rơi xuống, một gã đàn ông ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi từ cửa ra vào đi đến. Một thân quân phục dã chiến, phía trên còn có rất nhiều bùn đất, cả khuôn mặt cũng đen sì vô cùng bẩn. "Lão tía!" Lúc gã đàn ông đi đến cửa ra vào, liền vứt bỏ túi hành lý của mình, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Rầm rầm rầm" dập đầu ba cái, sau đó liền quỳ như vậy di chuyển về phía trước.