Siêu Cấp Binh Vương
Chương 74 : Hội Đấu Giá Châu Báu (5)
Ngày đăng: 10:56 30/04/20
Đối với Diệp Khiêm vừa rồi đường đột, Hồ Hội cũng không có ngạc nhiên như Triệu Nhã, tựa hồ cũng không có để ở trong lòng. Nhìn Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã đấu võ mồm, cũng chỉ có chút nở nụ cười.
"Tốt rồi, thời gian hội đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi." Tần Nguyệt mở miệng ngăn Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã lại, nói.
Chỗ ngồi trong phòng đã ngồi được bảy tám phần rồi, Tần Nguyệt tựa hồ cùng Diệp Khiêm Tâm Hữu Linh Tê, đặc biệt tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Không thể không nói, Tần Nguyệt lựa chọn này phi thường sáng suốt, cái này đối với việc Diệp Khiêm bảo hộ các nàng cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Diệp Khiêm tán dương nhìn Tần Nguyệt, thế nhưng mà nàng căn bản không coi sự khen ngợi của Diệp Khiêm ra gì, khinh thường lườm Diệp Khiêm. Diệp Khiêm kinh ngạc, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bốn ghế liền nhau, Triệu Nhã ngồi ở vị trí tận cùng bên trong dựa vào tường, tiếp theo là Hồ Hội, Tần Nguyệt rồi đén Diệp Khiêm.
"Lão công, ta vừa ý cái vòng tay kia, đợi tí nữa ngươi phải mua cho ta đó." Hàng phía trước là một nữ tử tuổi trẻ đang kéo cánh tay một vị ước chừng hơn năm mươi tuổi làm nũng nói.
"Được được, chỉ cần bảo bối ngươi ưa thích, ta nhất định sẽ mua." Lão giả hưởng thụ bộ ngực của nữ tử trẻ tuổi ma sát, hai mắt lộ dục vọng ham muốn, thế nhưng mà biểu lộ nhưng vẫn là một bộ dáng cười ha hả. Ra vẻ đạo mạo, dùng để hình dung hắn cũng không quá đáng.**
"Đâu có đâu có." Lão nhân "Khiêm tốn" nói.
"Ha ha, Trịnh lão bản không cần khiêm tốn. Ta nhớ được đêm đó sau khi tham gia sinh nhật của Sầm phó chủ tịch, ngươi còn ôm một nữ nhân đi ra, là ai à?" Diệp Khiêm hỏi.
Lão nhân hơi sững sờ, ha ha cười cười, nói: "Có thể là ngươi nhớ lầm đi à, đêm đó ta uống nhiều quá, liền trở về khách sạn để đi ngủ."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai lão nhân, một bộ dáng "Ta minh bạch", nói tiếp: "Trịnh lão bản, ngươi cái này thật không hiền hậu a, như thế nào có mỹ nữ cũng không giới thiệu cho ta nhận thức một chút, ngay cả ta cũng dấu diếm như vậy. Không phải là sợ đại tẩu trách tội đi?"
Lão nhân âm thầm xoa xoa cái trán mồ hôi, hắn đối tiểu tam của mình phi thường hiểu rõ, đừng nhìn nàng bình thường rất ỏn ẻn, thế nhưng mà lúc điêu ngoa đến chính mình thật đúng là có chút chịu không được. Thế nhưng mà ai bảo mình thích nàng như vậy. Nữ nhân ghen là thiên tính, Diệp Khiêm lời này nếu để cho tiểu tam hiểu lầm đoán chừng sau này mình cũng đừng nghĩ đụng đến nàng. Nhìn thấy sắc mặt của tiểu tam rõ ràng đã có biến hóa, lão nhân cuống quít nói: "Huynh đệ ngươi thật sự nhìn lầm rồi, đêm đó ta thật sự là uống nhiều quá."
"Ta làm sao có thể nhớ lầm, đêm đó các ngươi tại khách sạn mướn phòng vừa vặn bị cảnh sát càng quét tệ nạn phát hiện, ngày hôm sau tên của ngươi còn treo trên đầu đề của báo chí" Diệp Khiêm nói, "Ngươi không nhớ rõ ngày hôm sau chúng ta còn cùng đi bệnh viện kiểm tra, ngươi lúc ấy còn bị tra ra là bị nhiễm HIV-Aids. Trịnh lão bản, không phải ta nói ngươi, chúng ta làm nam nhân đi chơi gái cũng không có gì, thế nhưng mà biện pháp an toàn cần phải làm tốt a."