Siêu Cấp Binh Vương

Chương 80 : Ăn Cướp (1)

Ngày đăng: 10:56 30/04/20


Diệp Khiêm dù sao cũng không hiểu bọn này tiểu tử đến cùng muốn làm gì, mặc dù nói những món châu báu đã được những phú thương quan lại ở đây mua, nhưng Nanh Sói cũng không cần nhờ ăn cướp để sống qua ngày a? Hơn nữa, những tiểu tử này nguyên một đám cũng đều giả bộ đúng như là cướp chuyên nghiệp, chuyện này là thế nào?.



Bất quá việc đã đến nước này, Diệp Khiêm cũng không có cách nào rồi, hiện tại hắn cũng không thể chạy ra nói với những cái kia tiểu tử "Đều lăn trở về đi!" Đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết mình cũng là đồng bọn của họ nha.



Diệp Khiêm đụng đụng cánh tay Ngụy Thành Long, nói: "Ta nói Ngụy đại thiếu gia, chuyện này có phải ngươi cố ý xếp đặt thiết kế không? Bằng không thì như thế nào sẽ vô duyên vô cớ chạy ra một đám cướp, ngươi không phải là đồng bọn của họ chứ?"



Ngụy Thành Long hơi sững sờ, nói: "Ngươi chớ nói nhảm, ta căn bản không biết bọn hắn là ai."



"Cho dù ngươi không biết bọn hắn, nhưng đây là nơi Ngụy đại thiếu gia ngươi tổ chức yến hội, nơi này là địa bàn của ngươi, vậy mà lại để cho bọn cướp xông vào, ngươi cũng không có trốn tránh được trách nhiệm." Diệp Khiêm nói.



"Ngươi yên tâm, đám người này dám ở trên địa bàn ta nháo sự, rỏ ràng không biết sống. Hừ, để ta đi qua cho bọn hắn xéo đi." Ngụy Thành Long oán hận nói. Vừa rồi bởi vì chuyện tỷ thí đàn dương cầm, Ngụy Thành Long đã đủ mất mặt được rồi, nếu như hiện tại lại không thể đuổi bọn cướp này đi, về sau chỉ sợ là không có mặt mũi lăn lộn tiếp ở thành phố Thượng Hải nữa rồi. Bất quá, nếu như mình có thể khiến bọn cướp xéo đi thì có thể vãn hồi chuyện mất đi mặt mũi vừa rồi, hơn nữa chuyện này sẽ giúp hắn trở thành nhân vật phong vân chân chính của thành phố Thượng Hải.



Nói xong, Ngụy Thành Long cất bước đi tới.



"Diệp Khiêm, không có việc gì chứ?" Tần Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Đạo tặc kia đập không có nhẹ, trực tiếp đánh văng mấy cái răng của Ngụy Thành Long ra, máu tươi lập tức chảy ra ngoài. Ngụy Thành Long cũng không dám xưng anh hùng rồi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hiện tại quan trọng nhất là trước bảo trụ mạng của mình, không phải lúc thể hiện anh hùng.



Diệp Khiêm lông mày chăm chú khóa lại với nhau, đem Tần Nguyệt, Hồ Hội cùng Triệu Nhã kéo đến sau lưng của mình, nhẹ giọng nói: "Đợi tí nữa các ngươi chớ lộn xộn, hết thảy có ta."



"Các ngươi có sợ không?" Diệp Khiêm quay đầu hỏi.



Tần Nguyệt lắc đầu, vậy mà không thấy chút nào sợ hãi, xem ra nha đầu tựa hồ nhìn quen loại chuyện này. Triệu Nhã cắn cắn bờ môi, nói ra: "Chúng ta không sợ." Kỳ thật trong nội tâm nàng sợ hãi muốn chết, thế nhưng mà không biết vì cái gì, trốn sau lưng Diệp Khiêm nàng cảm thấy phi thường có cảm giác an toàn. Hồ Hội nhẹ gật đầu, xem như phụ họa Triệu Nhã nói.



Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Trừ phi ta chết, nếu không sẽ không có người nào động tới các người dù một sợi lông."



"Nhanh, đem những thứ đáng giá trên người các ngươi toàn bộ lấy ra. Lão tử nói rõ trước, nếu ai dám che giấu đừng trách súng của lão tử không có mắt." Cầm đầu đạo tặc hung hăng nói một câu, phất tay để cho tiểu đệ của mình đi lên đem tất cả những thứ đáng giá toàn bộ thu lại.



"Đây là cái gì? Nhanh, lấy ra!" Một gã đạo tặc cầm súng chỉ vào một người trung niên nam tử quát.