Siêu Cấp Binh Vương
Chương 95 : Hòa Tan Băng Sơn
Ngày đăng: 10:56 30/04/20
"Không phải, đây là xe của bằng hữu." Diệp Khiêm vừa nói vừa dìu Lâm Nhu Nhu vào trong xe.
Lâm Nhu Nhu cũng là tiểu thư đại gia tộc, đối với xe cũng có nhận thức nhất định, chiếc xe này giá cả tối thiểu là mấy trăm vạn, mà Diệp Khiêm lại có thể tùy tùy tiện tiện mượn tới, có thể cho Diệp Khiêm mượn xe nhất định là bằng hữu phi thường tốt của Diệp Khiêm.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân trời sinh rất nhạy cảm, vừa ngồi xuống, Lâm Nhu Nhu nghe được một mùi nước hoa nhàn nhạt, là mùi Chanel số 5. Nàng có thể khẳng định chủ nhân chiếc xe này nhất định là nữ, nàng nhạy cảm cảm giác được Diệp Khiêm cùng chủ nhân chiếc xe này có quan hệ không bình thường, bất quá khi nàng chứng kiến ánh mắt thản nhiên và nụ cười hạnh phúccủa Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu lại không thể không bỏ đi nghĩ ngợi lung tung của mình.
"Như thế nào ngây ngốc sững sờ? Làm sao không nói lời nào?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.
Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, nói: "Không có gì, lần đầu tiên ngồi xe xa hoa như vậy nên có chút kích động." Nàng âm thầm quyết định, cho dù Diệp Khiêm ở bên ngoài đã có những nữ nhân khác, chỉ cần Diệp Khiêm còn yêu mình, như vậy nàng liền nguyện ý cùng với Diệp Khiêm. Nam nhân, có mấy ai không hoa tâm? Bất quá nàng có thể cảm giác được tình cảm Diệp Khiêm đối với mình là thật sự, Diệp Khiêm thật sự yêu mình, mà mình cũng thật sự yêu hắn. Đã có yêu, vậy thì không có chuyện gì không tiếp nhận được.
Bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp, tiểu nha đầu trù nghệ không tệ, có rất ít nữ tử sinh ra trong đại gia tộc lại biết nấu cơm như Lâm Nhu Nhu. Diệp Khiêm vốn nghĩ đến phòng bếp hỗ trợ, tuy nhiên lại bị Lâm Nhu Nhu đẩy đi ra, để cho hắn ngồi ở phòng khách chờ ăn thì tốt rồi.
Lâm Nhu Nhu ưu điểm ở nàng là khéo hiểu lòng người, đây cũng là điều mà Diệp Khiêm yêu nhất ở nàng.
Lúc rời khỏi nhà Lâm Nhu Nhu, nha đầu kia rất săn sóc thay Diệp Khiêm sửa sang lại y phục. Diệp Khiêm trêu ghẹ nói, em có phải không nỡ? Nếu như không nỡ để anh rời khỏi thì anh sẽ ở lại. Lâm Nhu Nhu nhàn nhạt nở nụ cười, nàng biết rỏ Diệp Khiêm nói thật, nếu như mình muốn Diệp Khiêm lưu lại, Diệp Khiêm mặc kệ có chuyện trọng yếu gì khẳng định cuối cùng vẫn là chọn lưu lại. Lâm Nhu Nhu nghịch ngợm mà nói, là có chút không nỡ, bất quá nàng cũng không dám đem đại sắc lang để ở nhà qua đêm.
Diệp Khiêm nhún vai, không khỏi cười khổ một tiếng.
Đến trước bàn ăn, Diệp Khiêm đem đèn mở lên, ngọn đèn màu vỏ quýt nhu hòa, có loại cảm giác ấm áp mập mờ. Nhìn thấy trên bàn toàn là đồ ăn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm."Đây là ngươi làm?" Tần Nguyệt ôn nhu hỏi.
"Ha ha, rất lâu chưa làm qua rồi, cũng không biết có ngon không nữa. Đến, ngồi xuống đi!" Diệp Khiêm rất thân sĩ thay Tần Nguyệt đem chỗ ngồi hơi kéo về phía sau.
"Ngươi khoác lác đi, nhất định là gọi điện thoại lại để cho khách sạn đưa tới." Triệu Nhã nói ra.
Diệp Khiêm cũng không giải thích, nhàn nhạt lườm nàng, nói với Tần Nguyệt: "Ngươi chờ ta chút, ta có lễ vật tặng cho ngươi." Nói xong, hấp tấp chạy vào trong phòng bếp.
"Nguyệt tỷ tỷ, tiểu tử này không phải bị nước tràn vào não chứ? Như thế nào đột nhiên biến thành tốt như vậy?" Triệu Nhã nhìn bóng lưng của Diệp Khiêm, mờ mịt mà hỏi.
"Hắn vốn không xấu, chỉ là có chút miệng lưỡi trơn tru mà thôi, tuy nhiên có đôi khi là làm cho người ta chán ghét, nhưng có đôi khi lại để cho người ta yêu thích." Tần Nguyệt lẩm bẩm nói.