Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch)

Chương 5 : Bởi Vì Cô Ấy

Ngày đăng: 07:08 08/08/20

Chương 5: Bởi Vì Cô Ấy
Hàn Tam Thiên vừa về tới cửa, nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng khóc nháo, liền ngồi ở cầu thang, móc ra một điếu thuốc lá, khói nhạt bay lên cũng không thể làm tan biến sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn..
Hút xong một điếu thuốc, Hàn Tam Thiên chuẩn bị vào cửa, nhưng bên trong lại truyền đến giọng nói của Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ đang tự nhốt mình trong phòng, đột nhiên lại đi ra phòng khách, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tưởng Lam và vẻ mặt thống khổ của Tô Quốc Diệu, cô nói: “Con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu.”
“Con gái à, chẳng lẽ con điên rồi sao, chẳng lẽ con muốn chung sống cả đời với thứ vô dụng kia?” Trong mắt Tưởng Lam, Tô Nghênh Hạ hẳn là người chờ mong ly hôn nhất, nhưng bây giờ cô lại nói như vậy, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bà.
“Con không điên, suốt ba năm nay, tuy rằng anh ấy chẳng có tiền đồ gì, nhưng cũng trong ba năm này, trong căn nhà này, anh ấy chưa từng buông một câu oán hận nào, từ quét dọn nấu cơm giặt giũ, đâu có chuyện nào là không phải chính tay anh ấy làm đâu. Cho dù nuôi một con cún, thì cũng sẽ có tình cảm, huống chi, đây là một con người chứ?
Con xem thường anh ấy, nhưng con không hận anh ấy, chuyện này là quyết định của ông nội, nếu phải hận, thì con cũng chỉ hận ông nội mà thôi.
Hơn nữa, bà nội sẽ không để bọn con ly hôn đâu, thứ bà ấy coi trọng nhất vẫn là mặt mũi Tô gia."
Ở cửa, Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, mỉm cười. Cho đến tận hôm nay, hắn mới biết được vị trí của mình trong lòng Tô Nghênh Hạ, hóa ra cũng không đến nỗi nào, ít nhất thì cô gái này cũng có chút cảm tình với hắn.
Hóa ra, hận quá sâu, sẽ biến thành yêu sao?
“Nghênh Hạ, tủi thân cho con rồi.” Tô Quốc Diệu thở dài nói.
Gương mặt Tô Nghênh Hạ đẫm nước mắt, cô lắc lắc đầu, quật cường nói: “Con không tủi thân đâu.”
Cho đến trước hôm nay, Tô Nghênh Hạ vẫn luôn cảm thấy mình sẽ ly hôn với Hàn Tam Thiên, thậm chí vừa nãy còn đề cập với Hàn Tam Thiên rằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ly hôn.
Nhưng khi chân chính nghĩ đến vấn đề này, Tô Nghênh Hạ mới được một điều, trong quãng thời gian ba năm qua, chẳng biết từ lúc nào mà người đàn ông vô dụng kia đã bước vào trái tim cô, dù rằng bọn họ chưa từng nắm tay nhau, thậm chí, trong những trường hợp xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ còn giữ một khoảng cách nhất định, những người đàn ông ngủ dưới giường của cô ba năm đã trở thành một điều gì đó không thể thay thế được.
“Bọn con chưa từng cãi vả, cũng không thể ngờ, con lại thích anh ấy.” Tô Nghênh Hạ cắn cắn đôi môi đến mức trắng bệch.
Lúc này, Hàn Tam Thiên mở cửa bước vào, đi đến phòng khách, nhìn gương mặt hoa lê đái vũ (1) Tô Nghênh Hạ, duỗi tay lau đi vệt nước mắt vươn trên mặt cô."
“Hàn Tam Thiên, anh nói em có thể thay đổi anh, có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em không muốn bị người ta khinh thường nữa, em không muốn trở thành trò cười của người ta nữa, em muốn những người từng khinh bỉ chúng ta phải hối hận.”
“Được.”
Hàn Tam Thiên trả lời ngắn gọn, đúng một chữ, rồi xoay người rời đi.
Phòng tổng thống, khách sạn Bán Đảo.
Hàn Tam Thiên ngồi đối diện với một người phụ nữ trung niên, trang điểm tinh xảo, đeo vàng đeo bạc, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân gian đều bộc lộ khí chất của một phu nhân hào môn.
“Tam Thiên, cuối cùng con cũng chịu tới gặp mẹ, mẹ thực sự rất vui.” Vị phu nhân này tên là Thi Tinh, là mẹ của Hàn Tam Thiên.
Đối mặt với người mẹ ruột ba năm chưa từng gặp mặt, trong lòng Hàn Tam Thiên chẳng mấy gợn sóng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta một cái.
“Ai có thể ngờ một thằng oắt bị ruồng bỏ như tôi lại có thể trở nên có ích chứ? Tôi không ngờ, mà hẳn là bà cũng chẳng ngờ đâu nhỉ?” Hàn Tam Thiên khẽ nhếch môi, mang theo ý cười thản nhiên.
“Tam Thiên, mẹ biết chuyện ba năm trước đối với con là vô cùng bất công, nhưng đây là quyết định của bà nội con, mẹ chẳng thể ngăn cản được.” Thi Tinh có chút kích động, hấp tấp giải thích.
Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, nói:
“Ba năm? Hóa ra trong mắt của bà, sự bất công này chỉ mới tồn tại có ba năm thôi sao?
13 năm trước, anh ta mười hai tuổi, trên bánh sinh nhật chỉ viết tên của anh ta. Các người đều vui vẻ vì anh ta, mừng thay cho anh ta, nhưng các người đã quên, tôi chỉ nhỏ hơn anh ta 5 phút mà thôi, vậy mà ngay từ đầu, mọi bất công đã ập xuống trên đầu tôi. Suốt 13 năm, anh ta dùng miệng lưỡi của mình để chinh phục tất cả mọi người. Mà tôi thì sao? Bất kể tôi có cố gắng thế nào, bất kể thành tích học tập của tôi xuất sắc ra sao, thì cũng chẳng lọt vào mắt các người.
Nếu không phải bây giờ anh ta đang ngồi tù, bà sẽ liếc mắt đến tôi sao?
Nếu không phải Hàn gia không còn người nào có đủ năng lực để thừa kế, bà sẽ nhớ đến trên đời này còn có một người tên là Hàn Tam Thiên sao?
Bà cụ không xứng làm bà nội của tôi, mà bà, cũng không xứng làm mẹ tôi.”
Thi Tinh nghe thấy những lời này, không có cách nào để phản bác lại, chỉ biết che mặt mà khóc.
“Hàn gia nợ tôi rất nhiều, tôi muốn lấy lại tất cả.
Vì cô ấy bảo, cô ấy không muốn bị người ta khinh thường nữa, không muốn trở thành trò cười trong mắt người ta nữa."
Thi Tinh hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, nói: “Vân Thành sẽ thành lập một công ty mới, sẽ giao cho con toàn quyền phụ trách.”
“Ha hả, đây là khảo nghiệm của bà cụ đối với tôi sao? Dù rằng Hàn gia không còn người kế tục, bà cụ vẫn hoài nghi năng lực của tôi như cũ?” Hai mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thi Tinh. Công ty mới, nói dễ nghe thì chính là để Hàn Tam Thiên làm chủ, nhưng Hàn Tam Thiên biết, đây chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm của bà nội dành cho hắn mà thôi, chỉ khi nào hắn điều hành công ty Vân Thành thật tốt, thì hắn mới có cơ hội thừa kế Hàn gia.
Thi Tinh gật gật đầu, không nói chuyện.
“Được, tôi sẽ để cho bà cụ biết, ai mới là người có tư cách thừa kế sản nghiệp của Hàn gia, để bà cụ thấy được hậu quả khi xem thường tôi. Chẳng qua, tôi làm tất cả những thứ này, không phải vì Hàn gia, mà chỉ vì cô ấy.”
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng tổng thống, Thi Tinh lấy điện thoại ra.
“Mẹ à, thằng bé đáp ứng rồi.”
“Hy vọng thằng bé sẽ không làm mẹ thất vọng, bằng không, dù phải đem toàn bộ gia sản Hàn tặng không cho người ngoài, mẹ cũng sẽ không để lại cho nó một cắc bạc.”
Thi Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, bởi vì không chỉ có bà cụ Hàn gia, mà ngay cả bà, cũng xem trọng anh trai của Hàn Tam Thiên hơn hắn, nếu không phải bất đắc dĩ, thì cả đời này bà cũng sẽ không tới Vân Thành.
Ngày hôm sau, một tin tức lớn ở Vân Thành đã dấy lên sóng to gió lớn.
Hàn gia ở Bắc Kinh muốn thành lập một công ty mới ở Vân Thành. Hàn gia là ông trùm bất động sản của Trung Quốc, tất nhiên có thể thúc đẩy Vân Thành phát triển mạnh mẽ hơn, vì thế, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào công ty mới của Hàn gia, hy vọng có thể tìm được cơ hội hợp tác.
----------------
(1) Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Câu này vốn được dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm xinh đẹp của người con gái khi khóc.
----------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~