Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch)
Chương 7 : Từ Khi Nào Lại Đến Lượt Cái Tên Phế Vật Này Được Nói Chuyện
Ngày đăng: 07:08 08/08/20
Chương 7: Từ Khi Nào Lại Đến Lượt Cái Tên Phế Vật Này Được Nói Chuyện
“Ông chủ, cho một bao thuốc lá.”
“Ngày nào cậu cũng đúng giờ như vậy nhỉ.”
Đây là tiệm tạp hóa đối diện công ty Tô gia, vẻ mặt của ông chủ tràn đầy cảm thán nhìn Hàn Tam Thiên.
Bắt đầu từ một ngày nào đó của 3 năm trước đây, chàng thanh niên này lúc nào cũng xuất hiện ở đây rất đúng giờ, ba năm như thể một ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Ban đầu, ông chủ tiệm tạp hóa còn cảm thấy kỳ quái, sau đó mới dần dần phát hiện ra rằng, mỗi khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi công ty, hắn cũng sẽ đi theo.
Đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ông chủ cũng có suy đoán được đại khái, có điều, ông ấy không muốn vạch trần. Mỗi nhà mỗi cảnh, ai nấy đều có những nỗi khó xử riêng, chàng rể Tô gia này bị toàn bộ Vân Thành xem như phế vật, có lẽ hắn cũng không muốn người khác biết thân phận của hắn đâu nhỉ.
“Dù sao cũng nhàn rỗi mà.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Ông chủ tiệm tạp hóa là một người đàn ông trung niên, ông vô cùng bội phục với sự chấp nhất của Hàn Tam Thiên, ba năm qua, cứ 4h30 mỗi chiều lại đúng giờ xuất hiện, cứ như vậy yên lặng bảo vệ phía sau Tô Nghênh Hạ.
“Cậu định khi nào trực tiếp đón cô ấy tan làm? Mỗi ngày dõi theo phía sau như vậy, cũng không phải cách hay đâu.” Hiện tại trong tiệm cũng không có khách, ông chủ tiệm tạp hóa bèn tán gẫu vài câu với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn cánh cửa công ty Tô gia, cười nhạt một tiếng: “Vẫn chưa đến lúc thích hợp.”
“Chàng trai trẻ này, tôi có câu này, không biết có thể nói với cậu hay không?” Ông chủ hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
“Tôi thấy cậu cũng không giống như là người thường, nhưng sao cậu lại...lại cam chịu ở rể Tô gia chứ?” Tuy rằng ông chủ không có 'hoả nhãn kim tinh', nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc rất nhiều người qua kẻ lại, trong mắt ông ấy, Hàn Tam Thiên rất khác biệt so với những người khác. Mặc dù cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời, nhưng ông chủ tiệm tạp hóa thực sự cho rằng, hắn không nên là "phế vật" mà những người đó đã nói.
“Đều có máu có thịt, đều ăn uống tiêu tiểu ngủ nghỉ như nhau, đương nhiên tôi chỉ là người thường mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Rõ ràng cậu biết ý của tôi không phải như vậy.” Ông chủ do dự một chút, lại tiếp tục nói: “Chịu đựng nhiều chỉ trích như vậy, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm sụp đổ rồi.”
Sụp đổ?
Hàn Tam Thiên cười cười, hắn là một kẻ phế vật bị vứt bỏ, lại ở rể Tô gia, Tô Nghênh Hạ còn chưa sụp đổ, hắn nào có tư cách sụp đổ chứ.
Trong mắt của người ngoài, Hàn Tam Thiên nhẫn nhục chịu khổ.
Nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, những nhục nhã giễu cợt mà Tô Nghênh Hạ phải chịu còn nặng nề hơn so với hắn nhiều.
“Tôi vẫn chịu đựng, nếu so sánh với những gì cô ấy phải chịu, thì bấy nhiêu thôi đã đáng kể gì đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
Ông chủ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Chờ đến khi Tô Nghênh Hạ tan tầm, Hàn Tam Thiên lại giống như ngày thường, cáo biệt với ông chủ tiệm tạp hóa, rồi lái một chiếc xe điện nhỏ nghênh ngang rời đi.
Tô Nghênh Hạ đứng trước cửa công ty, mãi cho đến bóng dáng của Hàn Tam Thiên biến mất.
Ba năm qua, mỗi ngày Hàn Tam Thiên đều kiên nhẫn chờ Tô Nghênh Hạ tan tầm.
Mà Tô Nghênh Hạ, cũng chờ Hàn Tam Thiên đi rồi mới bước lên xe.
Về đến nhà, từ lúc Tô Quốc Diệu nói cho Tưởng Lam biết về những chuyện xảy ra trong cuộc họp, Tưởng Lam giống như muốn phát điên rồi.
“Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không, con có từng nghĩ tới chuyện, nếu như bị đuổi khỏi Tô gia, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ như thế nào không hả?
Tô Hải Siêu chính là cố tình khiêu khích với con, chẳng lẽ con còn không biết ý đồ của nó sao?
Tô Nghênh Hạ hờ hững nói: “Anh ta không muốn chúng ta được chia tài sản của Tô gia.”
Tưởng Lam nghe được câu này, tức đến mức mặt mày xanh mét, quát: “Nếu con đã biết như vậy, thì tại sao còn đồng ý với bọn họ, đến cả bọn họ mà còn không đàm phán nổi, con dựa vào đâu mà nghĩ rằng mình có thể chứ?”
Tâm tình hiện tại của Tô Nghênh Hạ vô cùng phức tạp, cô tin tưởng Hàn Tam Thiên, nhưng cô cũng không biết mình làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai.
Mặc dù địa vị của gia đình cô trong công ty rất thấp, nhưng chờ đến lúc bà cụ qua đời, chắc chắn có thể nhận được một khoản gia sản, nhưng nếu bị đuổi khỏi Tô gia, thì một đồng cũng chẳng có.
Dùng mệnh vận sau này để làm tiền đặt cược cho sự tin tưởng Hàn Tam Thiên, quả thực cái giá này quá lớn, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể đổi ý sao?
“Mẹ, mẹ không tin con sao?” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam tức giận đến đấm ngực dậm chân, nói: “Làm sao mẹ có thể tin tưởng con được, một đám thân thích của Tô gia mà còn gặp phải trắc trở, đến bóng dáng của người ta ra sao còn chưa nhìn thấy được, vậy thì con dựa vào cái gì mà nói là có thể làm được chứ?”
Dựa vào cái gì đâu?
Quả thật Tô Nghênh Hạ không biết mình sẽ dựa vào cái gì nữa, cô chỉ vì tin nhắn của Hàn Tam Thiên mà đồng ý thôi.
Lúc này, Hàn Tam Thiên cũng vừa về đến nhà, đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, đối mặt với Tưởng Lam và nói: “Mẹ, mẹ cứ tin tưởng cô ấy đi, chắc chắn Nghênh Hạ có thể làm được.”
Tưởng Lam không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ, nếu không phải cậu đến ở rể nhà của chúng tôi, con gái của tôi xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này có thể gả vào hào môn, chính tay cậu đã huỷ hoại chúng tôi, có tư cách gì mà nói chuyện ở đây chứ?”
Hàn Tam Thiên trầm mặc không nói, đi vào phòng bếp nấu cơm.
“Hàn Tam Thiên, em có thể tin tưởng anh sao?” Tô Nghênh Hạ đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên quay đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Có thể.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Tưởng Lam nhìn ra có chuyện gì đó không thích hợp, vội vàng hỏi Tô Nghênh Hạ, chuyện này, không phải là vì tên phế vật này nên Tô Nghênh Hạ mới đáp ứng chứ?
“Cậu mau lại đây, nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, tại sao cậu lại dính líu đến chuyện này? Là cậu bảo Nghênh Hạ đồng ý sao?” Tưởng Lam lại chất vấn Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ rõ ràng, nếu để Tưởng Lam biết chuyện tin nhắn, chắc chắn Tưởng Lam sẽ gây khó dễ đối với Hàn Tam Thiên, thậm chí, còn có thể đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà.
“Mẹ, việc này là do con tự quyết định, không liên quan gì đến anh ấy hết.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Không liên quan, mẹ thấy con đã bị cái tên phế vật này làm cho đầu óc mê muội rồi, lời của cậu ta nói mà con có thể tin sao? Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không?” Tưởng Lam túm lấy bả vai của Tô Nghênh Hạ, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, mà khiến bả vai Tô Nghênh Hạ phát đau.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt của Hàn Tam Thiên tức khắc lạnh như băng, túm lấy tay của Tưởng Lam, lạnh lùng nói: “Nghênh Hạ có thể làm được hay không, ngày mai mọi người sẽ biết, tại sao mẹ lại không tin tưởng cô ấy chứ.”
Tưởng Lam tức muốn hộc máu, từ khi nào lại đến lượt cái tên phế vật này nói chuyện chứ.
----------------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~
“Ông chủ, cho một bao thuốc lá.”
“Ngày nào cậu cũng đúng giờ như vậy nhỉ.”
Đây là tiệm tạp hóa đối diện công ty Tô gia, vẻ mặt của ông chủ tràn đầy cảm thán nhìn Hàn Tam Thiên.
Bắt đầu từ một ngày nào đó của 3 năm trước đây, chàng thanh niên này lúc nào cũng xuất hiện ở đây rất đúng giờ, ba năm như thể một ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Ban đầu, ông chủ tiệm tạp hóa còn cảm thấy kỳ quái, sau đó mới dần dần phát hiện ra rằng, mỗi khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi công ty, hắn cũng sẽ đi theo.
Đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ông chủ cũng có suy đoán được đại khái, có điều, ông ấy không muốn vạch trần. Mỗi nhà mỗi cảnh, ai nấy đều có những nỗi khó xử riêng, chàng rể Tô gia này bị toàn bộ Vân Thành xem như phế vật, có lẽ hắn cũng không muốn người khác biết thân phận của hắn đâu nhỉ.
“Dù sao cũng nhàn rỗi mà.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Ông chủ tiệm tạp hóa là một người đàn ông trung niên, ông vô cùng bội phục với sự chấp nhất của Hàn Tam Thiên, ba năm qua, cứ 4h30 mỗi chiều lại đúng giờ xuất hiện, cứ như vậy yên lặng bảo vệ phía sau Tô Nghênh Hạ.
“Cậu định khi nào trực tiếp đón cô ấy tan làm? Mỗi ngày dõi theo phía sau như vậy, cũng không phải cách hay đâu.” Hiện tại trong tiệm cũng không có khách, ông chủ tiệm tạp hóa bèn tán gẫu vài câu với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn cánh cửa công ty Tô gia, cười nhạt một tiếng: “Vẫn chưa đến lúc thích hợp.”
“Chàng trai trẻ này, tôi có câu này, không biết có thể nói với cậu hay không?” Ông chủ hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
“Tôi thấy cậu cũng không giống như là người thường, nhưng sao cậu lại...lại cam chịu ở rể Tô gia chứ?” Tuy rằng ông chủ không có 'hoả nhãn kim tinh', nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc rất nhiều người qua kẻ lại, trong mắt ông ấy, Hàn Tam Thiên rất khác biệt so với những người khác. Mặc dù cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời, nhưng ông chủ tiệm tạp hóa thực sự cho rằng, hắn không nên là "phế vật" mà những người đó đã nói.
“Đều có máu có thịt, đều ăn uống tiêu tiểu ngủ nghỉ như nhau, đương nhiên tôi chỉ là người thường mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Rõ ràng cậu biết ý của tôi không phải như vậy.” Ông chủ do dự một chút, lại tiếp tục nói: “Chịu đựng nhiều chỉ trích như vậy, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm sụp đổ rồi.”
Sụp đổ?
Hàn Tam Thiên cười cười, hắn là một kẻ phế vật bị vứt bỏ, lại ở rể Tô gia, Tô Nghênh Hạ còn chưa sụp đổ, hắn nào có tư cách sụp đổ chứ.
Trong mắt của người ngoài, Hàn Tam Thiên nhẫn nhục chịu khổ.
Nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, những nhục nhã giễu cợt mà Tô Nghênh Hạ phải chịu còn nặng nề hơn so với hắn nhiều.
“Tôi vẫn chịu đựng, nếu so sánh với những gì cô ấy phải chịu, thì bấy nhiêu thôi đã đáng kể gì đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
Ông chủ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Chờ đến khi Tô Nghênh Hạ tan tầm, Hàn Tam Thiên lại giống như ngày thường, cáo biệt với ông chủ tiệm tạp hóa, rồi lái một chiếc xe điện nhỏ nghênh ngang rời đi.
Tô Nghênh Hạ đứng trước cửa công ty, mãi cho đến bóng dáng của Hàn Tam Thiên biến mất.
Ba năm qua, mỗi ngày Hàn Tam Thiên đều kiên nhẫn chờ Tô Nghênh Hạ tan tầm.
Mà Tô Nghênh Hạ, cũng chờ Hàn Tam Thiên đi rồi mới bước lên xe.
Về đến nhà, từ lúc Tô Quốc Diệu nói cho Tưởng Lam biết về những chuyện xảy ra trong cuộc họp, Tưởng Lam giống như muốn phát điên rồi.
“Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không, con có từng nghĩ tới chuyện, nếu như bị đuổi khỏi Tô gia, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ như thế nào không hả?
Tô Hải Siêu chính là cố tình khiêu khích với con, chẳng lẽ con còn không biết ý đồ của nó sao?
Tô Nghênh Hạ hờ hững nói: “Anh ta không muốn chúng ta được chia tài sản của Tô gia.”
Tưởng Lam nghe được câu này, tức đến mức mặt mày xanh mét, quát: “Nếu con đã biết như vậy, thì tại sao còn đồng ý với bọn họ, đến cả bọn họ mà còn không đàm phán nổi, con dựa vào đâu mà nghĩ rằng mình có thể chứ?”
Tâm tình hiện tại của Tô Nghênh Hạ vô cùng phức tạp, cô tin tưởng Hàn Tam Thiên, nhưng cô cũng không biết mình làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai.
Mặc dù địa vị của gia đình cô trong công ty rất thấp, nhưng chờ đến lúc bà cụ qua đời, chắc chắn có thể nhận được một khoản gia sản, nhưng nếu bị đuổi khỏi Tô gia, thì một đồng cũng chẳng có.
Dùng mệnh vận sau này để làm tiền đặt cược cho sự tin tưởng Hàn Tam Thiên, quả thực cái giá này quá lớn, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể đổi ý sao?
“Mẹ, mẹ không tin con sao?” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam tức giận đến đấm ngực dậm chân, nói: “Làm sao mẹ có thể tin tưởng con được, một đám thân thích của Tô gia mà còn gặp phải trắc trở, đến bóng dáng của người ta ra sao còn chưa nhìn thấy được, vậy thì con dựa vào cái gì mà nói là có thể làm được chứ?”
Dựa vào cái gì đâu?
Quả thật Tô Nghênh Hạ không biết mình sẽ dựa vào cái gì nữa, cô chỉ vì tin nhắn của Hàn Tam Thiên mà đồng ý thôi.
Lúc này, Hàn Tam Thiên cũng vừa về đến nhà, đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, đối mặt với Tưởng Lam và nói: “Mẹ, mẹ cứ tin tưởng cô ấy đi, chắc chắn Nghênh Hạ có thể làm được.”
Tưởng Lam không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ, nếu không phải cậu đến ở rể nhà của chúng tôi, con gái của tôi xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này có thể gả vào hào môn, chính tay cậu đã huỷ hoại chúng tôi, có tư cách gì mà nói chuyện ở đây chứ?”
Hàn Tam Thiên trầm mặc không nói, đi vào phòng bếp nấu cơm.
“Hàn Tam Thiên, em có thể tin tưởng anh sao?” Tô Nghênh Hạ đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên quay đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Có thể.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Tưởng Lam nhìn ra có chuyện gì đó không thích hợp, vội vàng hỏi Tô Nghênh Hạ, chuyện này, không phải là vì tên phế vật này nên Tô Nghênh Hạ mới đáp ứng chứ?
“Cậu mau lại đây, nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, tại sao cậu lại dính líu đến chuyện này? Là cậu bảo Nghênh Hạ đồng ý sao?” Tưởng Lam lại chất vấn Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ rõ ràng, nếu để Tưởng Lam biết chuyện tin nhắn, chắc chắn Tưởng Lam sẽ gây khó dễ đối với Hàn Tam Thiên, thậm chí, còn có thể đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà.
“Mẹ, việc này là do con tự quyết định, không liên quan gì đến anh ấy hết.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Không liên quan, mẹ thấy con đã bị cái tên phế vật này làm cho đầu óc mê muội rồi, lời của cậu ta nói mà con có thể tin sao? Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không?” Tưởng Lam túm lấy bả vai của Tô Nghênh Hạ, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, mà khiến bả vai Tô Nghênh Hạ phát đau.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt của Hàn Tam Thiên tức khắc lạnh như băng, túm lấy tay của Tưởng Lam, lạnh lùng nói: “Nghênh Hạ có thể làm được hay không, ngày mai mọi người sẽ biết, tại sao mẹ lại không tin tưởng cô ấy chứ.”
Tưởng Lam tức muốn hộc máu, từ khi nào lại đến lượt cái tên phế vật này nói chuyện chứ.
----------------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~