Siêu Cấp Cường Giả
Chương 107 : Ngươi muốn gì
Ngày đăng: 01:50 20/04/20
Lúc trước, Liễu Nguyệt mỗi ngày đều cùng hai người Lãnh Vũ và Phương Uyển ăn sáng, sau đó tách rời nhau đi học đi làm.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ăn hết bữa sáng, Liễu Nguyệt giống bà nội trợ đảm đang thu dọn mọi thứ, chứ không có nóng lòng rời đi như trước.
- Mụ mụ, hôm nay không vội đi sao?
Tiểu la lỵ thấy Liễu Nguyệt cơm nước xong rồi còn chưa đi, mắt to tròn tò mò hỏi.
- Đông Lai ca chúng ta lên lầu học đi.
Không đợi Liễu Nguyệt trả lời Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ liền chủ động đứng dậy.
Hở?
Nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi trợn tròn hai con mắt đen láy của mình, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sở dĩ như vậy, bởi vì Đông Phương Uyển Nhi biết ca ca mình cái gì cũng thích, chỉ riêng học tập là ghét không muốn học, hơn nữa từ sau khi Bùi Đông Lai giáo huấn Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Lãnh Vũ đã học tập lại, rất khuya mới trở về phòng ngủ.
- Tiểu Vũ ca ca, ngươi không sao đó chứ?
Hơi giật mình, Đông Phương Uyển Nhi hoài nghi nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.
- Tiểu Vũ, chờ một chút đi, ta có chuyện muốn nói với Đông Lai.
Không giống Đông Phương Uyển Nhi, Liễu Nguyệt đối với sự thay đổi của Đông Phương Lãnh Vũ không hề kinh ngạc mà hết sức vui mừng.
- Các người đều bị làm sao vậy?
Đông Phương Uyển Nhi như người lạc vào sương mù, ngày hôm nay chẳng những Đông Phương Lãnh Vũ không bình thường, đến Liễu Nguyệt cũng vậy – trước giờ Liễu Nguyệt đều hy vọng Đông Phương Lãnh Vũ học tốt, mà hiện tại giờ, không cỗ vũ Đông Phương Lãnh Vũ thì thôi chớ, lại còn ngăn cản thời gian quý giá hắn đi học nữa?
Không riêng gì Đông Phương Uyển Nhi chẳng hiểu, ngay cả Bùi Đông Lai cũng hoài nghi nhìn Đông Phương Liễu Nguyệt, chủ động hỏi:
- Liễu tỷ, có việc gì sao?
- Đông Lai, sáng nào cậu cũng tập thể dục, lại còn luyện quyền?
Liễu Nguyệt nghĩ nghĩ hỏi:
- Chẳng lẽ cậu cũng có hứng thú với việc luyện võ ah?
- Ừ.
- Thế nào, thua mất mặt không chịu nỗi nên muốn tính sổ ta cùng Đông Lai ca ah?"
Đông Phương Lãnh Vũ vừa xuất hiện, Chu Phúc Thái liền chau mày, hắn không ngờ Đông Phương Lãnh Vũ bảo vệ Bùi Đông Lai đến như thế.
Mà Tôn Vệ Đông sắc mặt biến đổi, ngữ khí bất thiện nói:
- Đông Phương Lãnh Vũ, Chu Đào bị gia sư của ngươi cắt đứt hai tay không nói, còn bị dập nát xương chân, đời này coi như có thể đứng lên, cũng hoạt động bất tiện, gia sư của ngươi thế nào cũng phải cấp một cái công đạo đi?
- Liễu tiểu thư, cô cũng biết, ta chỉ có một nhi tử, hiện giờ bị người đánh thành như vậy, ta trong lòng rất khó chịu.
Nghe được lời nói Tôn Vệ Đông, Chu Phúc Thái ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, ngữ khí lơ đãng cũng cường thế lên.
Hắn tựa hồ muốn dùng phương thức này nói cho Liễu Nguyệt, ta sẽ không tính toán hành động cháu ngươi, nhưng người làm bị thương nhi tử ta nhất định phải giao cho ta!
Lúc này đây, Đông Phương Lãnh Vũ không nói gì, mà là vẻ mặt hài hước nhìn hai người Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái, liền giống như đang nhìn hai tên hề.
Hắn tuy không hiểu Liễu Nguyệt sao coi trọng Bùi Đông Lai, nhưng hắn có một vạn lý do tin tưởng, nếu Liễu Nguyệt đã cho hắn nhận Đông Lai làm ca ca thì sẽ không bao giờ đen Bùi Đông Lai giao cho 2 người họ.
Đông Phương Lãnh Vũ nghĩ tới điều này nên không hề sợ hãi, mà Bùi Đông Lai lại đang lo lắng Liễu Nguyệt có chịu ra mặt thay cho hắn hay không, nếu cô ấy không chịu ra thì mình nên làm gì tiếp theo.
Gặp việc thì nên chuẩn bị cho những sự tình tồi tệ nhất.
Đây là thói quen cho tới nay của Bùi Đông Lai
- Các ngươi đến chỗ ta đòi người?"
Bùi Đông Lai đang lo lắng Liễu Nguyệt có hay không vì hắn ra mặt thì nàng lại mở miệng, giọng điệu làm người ta lạnh giá.
- Là như vầy, Liễu tiểu thư.
Lúc này, không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, Tôn Vệ Đông liên cười lạnh nói:
- Tiều tử đó chẳng những làm Chu Đào tàn phế, hắn còn dám đánh ta, hắn nhất định phải trả giá thật nhiều!
- Trả giá thật nhiều ư?
Ánh mắt Liễu Nguyệt như dao quét về phía Tôn Vệ Đông đang ngông nghênh trưng quầng sáng Tôn gia ra, thanh âm như từ chín tầng địa ngục vọng lên:
- Ngươi thì tính là thứ cái gì? Dám nói với ta như vậy?