Siêu Cấp Cường Giả

Chương 112 : Có thể vượt xa hay không?

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Hắn làm sao thế?



Trong một gian phòng khác, thấy Bùi Đông Lai dừng bước, ngồi xuống ôm đầu thì De Rossi liền hỏi.



"Bá!"



Không trả lời, Jason liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Cain cùng fb theo sát ở phía sau.



" Bịch"



Vài giây sau, Jason liền chạy tới, tung một cước đá văng cửa phòng.



- Tiểu tử, ngươi làm sao vậy?



Sau khi vào thì đám người Jason liền lần lượt chạy tới hỏi han, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên xuất hiện một mảnh trí nhớ, trong nháy mắt liền biến mất.



" Hô"



Dưới ánh đèn, sắc mặt Bùi Đông Lai như một tờ giấy trắng, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Jason mà đang ngồi ôm đầu, thở hổn hển.



- Ta không sao.



Coi như lúc bốn người Jason chạy tới trước người thì Bùi Đông Lai liền chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo chính mình không có chuyện gì.



Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, nhìn vào trên người hắn chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch thì bốn người Jason tỏ ra phức tạp, tựa hồ đang suy nghĩ vì sao Bùi Đông Lai đột nhiên lại biến thành bộ dạng như vậy.



Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có giải thích.



Mới vừa rồi, những cảnh của Tiêu Phi đã hiện ra trong đầu của hắn.



Dù sao thì Tiêu Phi cũng là quân nhân của Long Nha.



Thân là quân nhân xuất sắc nhất của TQ thì không thể hoài nghi tinh thần yêu nước của Tiêu Phi.



Mặt khác, mới vừa rồi trên chiến trường thì một ít trí nhớ của Tiêu Phi đã bắt đầu tràn vào trong đầu của hắn.



Chẳng qua là, Tiêu Phi thân là Long Nha, trí nhớ liên quan đến chiến đấu thật sự rất nhiều, thế cho nên trong lúc nhất thời Bùi Đông Lai không thể nào tiếp nhận được hơn nữa hắn lại bị đám người Jason cắt đứt.



Đối với lần này, Bùi Đông Lai rất rõ ràng, nếu muốn dung hợp toàn bộ trí nhớ chiến đấu, các kỹ năng của Tiêu Phi trong một thời gian ngắn thì có thể khó làm được, hắn chỉ đành phải kiên nhẫn từng bước, từng bước dung hợp mà thôi. Sau khi hiểu được điều này thì cả người Bùi Đông Lai liền dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.



Thấy một màn như vậy thì bốn người Jason liền tin Bùi Đông Lai quả thật là không có chuyện gì, bất quá tụi hắn lại đang tò mò vì sao đột nhiên Bùi Đông Lai lại trở nên lạ thường như vậy.



- Người trẻ tuổi, mặc dù chúng ta không biết tại sao, nhưng mà biểu hiện hôm nay của chú mày có thể nói là rất xuất sắc.



Tò mò thì tò mò, cuối cùng Jasn cũng không có hỏi tiếp mà là lộ ra vẻ tươi cười:



- Chú mày là người thanh niên mà ta cảm thấy là có tiềm lực nhất.
- Có thể nói, năng lực bẩm sinh của hắn là ưu tú nhất trong những người chúng tôi đã gặp.



"Ách..."



Lần này, Liễu Nguyệt trực tiếp há to miệng.



Nàng tốn một lượng tài chính khổng lồ cùng với thông qua các mối quan hệ mới có thể mời được Jason cho nên nàng sẽ biết được quá khứ huy hoàng của Jason.



- Jason tiên sinh nói đây là… năng lực bẩm sinh của hắn còn xuất sắc hơn một ít quân nhân đặc chủng sao?



Liễu Nguyệt cố kiềm chế nội tâm.



Jason rất dứt khoác:



- Không phải xuất sắc mà là vượt xa hơn.



Vượt xa hơn sao?



Liễu Nguyệt cả kinh, thiếu chút nữa thì quăng đi chiếc điện thoại.



- Liễu tiểu thư, vốn là hiệp nghị của chúng là sau 2 tháng nữa sẽ kết thúc, nhưng mà sau khi 4 người chúng ta bàn bạc thì chỉ cần Liễu tiểu thư nguyện ý giao tên tiểu tử kia, để chúng ta tiến hành đặc huấn cho hắn thì chúng ta sẽ nguyện ý ở lại thêm 4 tháng nữa, ngoài ra sẽ không thu bất kỳ một chi phí nào khác.



- Jason tiên sinh, cảm ơn mọi người.



Bên tai vang lên lời nói của Jason thì Liễu Nguyệt cố gắng điều chỉnh, sau đón nói:



- Chuyện này ta không thể làm chủ được, cần phải hỏi ý kiến của Đông Lai.



- Được rồi, chúng tôi sẽ chờ.



Lời nói của Liễu Nguyệt làm cho Jason có chút tiếc nuối, bất quá hắn cũng biết nếu như Bùi Đông Lai không đồng ý thì hắn không cũng không còn cách nào khác.



- Tốt, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Jason tiên sinh.



"Đô..., đô..., "



Mắt thấy đầu bên kia Jason kết thúc thì Liễu Nguyệt liền thở dài hai hơi.



Sau đó nàng không trở lại phòng họp mà nhìn qua bên ngoài cửa sổ, thở dài:



- Hổ phụ vô khuyển tử, lời này quả thật là không sai a.



- Đông Lai có thể vượt xa Võ Thần không?



Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, đôi mắt Liễu Nguyệt hiện lên vẻ chờ mong.