Siêu Cấp Cường Giả

Chương 137 : Sau khi giết người, Trần Anh xuất hiện

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Trong vòng 10 chiếu, mày phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ.



Bên tai vang lên lời nói bá đạo của Bùi Đông Lai, cảm nhận được chiến ý trên người của Bùi Đông Lai thì lý trí nói cho Thái Phi biết, hắn đã đánh giá thấp thực lực của Bùi Đông Lai.



Mặc dù như thế, nhưng mà Thái Phi cũng không lùi bước.



Thân là một thành viên của Phong Diệp thì huấn luyện của hắn không thua gì so với bộ đội đặc chủng.



Huấn luyện tàn khốc để cho hắn có được một thân bản lĩnh, đồng thời cũng luyện ý chí của hắn vững như thép.



Mà tuy rằng, hắn không phải là thành viên chủ chốt trong Phong Diệp nhưng kỹ năng cách đấu cùng thuật bắn súng của hắn cũng không tầm thường, tự nhiên sẽ không bị một câu nói của Bùi Đông Lai hù dọa.



Ngược lại, câu nói của Bùi Đông Lai đã làm chiến ý trong hắn tăng lên, đồng thời hắn cố gắng kiếm nhược điểm của Bùi Đông Lai, tranh thủ trong thời gian sớm nhất đem Bùi Đông Lai giết chết.



- Tiểu tử, mày thật ngông cuồng.



Trong màn đêm, Thái Phi quát lên một tiếng lớn, cả người giống như là tên đã rời cung, băn thẳng về phía Bùi Đông Lai:



- Đi chết đi.



" Vù"



Một kích này Thái Phi vận dụng toàn lực, tốc độ cực nhanh, truyền ra một tiếng xé gió.



" Hự"



Trong khoảng khắc Thái Phi đến trước mặt với Bùi Đông Lai thì Thái Phi liền mượn lực, vung chân phải lên.



Liêu âm thối.



Thái Phi ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay thì đó là chiêu tàn độc.



Một cước này của hắn vô cùng mạnh mẽ, nếu Bùi Đông Lai trúng một cước này thì sẽ tuyệt tự, hơn nữa cũng trực tiếp mất đi năng lực chiến đấu.



Đối mặt với lần công kích này của Thái Phi thì Bùi Đông Lai lui về sau nửa bước.



Chỉ nửa bước.



" Vèo"



Bùi Đông Lai lui về sau, làm cho một cước này của Thái Phi đá vào khoảng không.



Tránh khỏi công kích của Thái Phi thì Bùi Đông Lai cũng động.



" Vù"



Bất động như sơn, động như băng lôi!



Tay phải của Bùi Đông Lai vung lên, hóa thủ vi đao, trực tiếp chém về phía cổ của Thái Phi.



" Vù… Vù"



Thái Phi cảm giác khuôn mặt mình giống như là bị dao đâm vào, cảm thấy vô cùng khó chịu.



Ngay tại thời khắc nguy cấp, Thái Phi không dám lấy cứng đối cứng mà là nghiêng người tránh đi một kích của Bùi Đông Lai.



"Hừ!"



Tay phải của Bùi Đông Lai sướt qua mặt của Thái Phi, kình phong mạnh mẽ thiếu chút nữa làm cho Thái Phi ngạt thở.



Một kích thất bại, Bùi Đông Lai không ngừng lại, lại một lần nưa chém thẳng về phía cổ của Thái Phi.
- Cảm ơn anh đã ra tay cứu mạng.



Nói xong, một cơn gió muộn thổi qua làm cho bộ lễ phục đã rách nát trên người nàng khẽ bay lên, hai chiếc đùi đẹp đã hoàn toàn lộ ra, giữa hai đùi nàng thoáng hiện ra quần chip mà đen.



Lúc này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì Bùi Đông Lai lập tức xảy ra phản ứng của một nam nhân bình thường, giữa hai chân nổi lên một cái lều nhỏ.



Thấy được điểm này, Bùi Đông Lai hít sâu một hơi,nói:



- Chờ sau khi ta mang cô ra khỏi đây thì cô không được nói với bất kỳ kẻ nào là do ta cứu cô.



- Ách?



Theo bản năng nàng lại hỏi:



- Vì sao?



- Cô làm theo lời ta là được.



Bùi Đông Lai rất rõ ràng, lấy thân phận của Mộ Khuynh Nhan thì chuyện tình xay ra lần này sẽ náo động rất lớn, dưới tình hình như thế nếu để cho người khác biết được hắn cứu Mộ Khuynh Nhan thì sẽ rất khó che dấu việc hắn giết tvđ, dù sao thì lúc đó hắn cũng đi với giáo quan để tìm tvđ.



Đối với Bùi Đông Lai không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn không muốn bị bại lộ.



Hiện giờ, hắn đã xử lý xong đám người Thái Phi, như vậy hắn hoàn toàn có thể đem chuyện sát hại tvđ đổ lên đầu đám người Thái Phi này.



Còn về phần đám người Thái Phi bị giết thì hắn có thể giải thích là do người khác làm.



Dù sao thì bây giờ ở trong nước Mộ Khuynh Nhan là một nghệ sĩ nổi tiếng, là cây hái ra tiền của Hồng Tinh, hơn nữa ở Đông Hải thì người của Đông Nguyệt bang cũng sẽ tìm cách cứu viện.



- Được rồi.



Tuy rằng không biết vì sao Bùi Đông Lai làm như vậy nhưng Mộ Khuynh Nhan vẫn gật đầu đáp ứng.



- Ta muốn ra ngoài rửa mặt nếu cô muốn rửa thì cùng ta tới phía trước.



Bùi Đông Lai nói xong thì chỉ đám cỏ ở phía trước.



Mộ Khuynh Nhan nhìn lại thì thấy cái xác của A Tam, sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức chạy đến gần Bùi Đông Lai cầm lấy cánh tay của Bùi Đông Lai nói:



- Tôi … tôi đi cùng với anh.



- Được rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cảm nhận được sự mềm mại từ đôi tay của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai cố ngăn dục vọng trong lòng, tuy ý để Mộ Khuynh Nhan nắm lấy cánh tay hắn, đi về phía bờ suối.



Sau khi đến bên bờ suối, Bùi Đông Lai thấy Mộ Khuynh Nhan vẫn nắm lấy cánh tay của mình thì cười khổ, nói:



- Hay là cô đi rửa trước đi.



Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Mộ Khuynh Nhan nhìn trên người mình bây giờ toàn là bùn đất cho nên gật gật đầu, buông cánh tay Bùi Đông Lai ra rồi đi xuống suối.



Cùng lúc đó.



Đồng tử của Bùi Đông Lai liền mở to ra, hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm.



Trong màn đêm.



Một đạo nhân ảnh giống như u linh, lặng yên không một tiếng động đi về phía hắn.



Là Trần Anh.