Siêu Cấp Cường Giả

Chương 141 :

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Các vị khán giả, cảm tạ các vị đã xem…



Trong màn đêm, một nữ phóng viên kết thúc đưa tin Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc.



Dưới chân núi, các lão đại lên xe rời đi, trong đó một số xe chạy về phía nội thành, cũng có vài chiếc xe đi về phía quân doanh.



Trong đó, Trần Anh lên một chiếc Audi A6 trở về báo cáo.



Trong ô tô, Triệu Kiến Tân hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói giống như là đem tất cả mọi lo âu quăng ra ngoài, khuôn mặt cười tán dương Trần Anh:



- Tiểu Trần, làm rất tốt.



Đối mặt với lời tán dương của Triệu Kiến Tân thì Trần Anh cũng không có chút đắc ý, vẻ mặt nàng vẫn hờ hững như trước. Trong Long Nha những nhiệm vụ nguy hiểm hơn việc lần này thì nàng cũng đã làm, việc ngày hôm nay thật sự không đáng kể.



- Triệu cục trưởng, ta có chuyện gấp cần đi xử lý.



Trần Anh mở miệng nói, giọng nói đúng mức:



- Ta sẽ không quay về tham gia tổng kết, hiện tại sẽ báo cáo lại cho ngài.



- Được.



Tuy rằng Triệu Kiến Tân không biết Trần Anh đi làm việc gì nhưng mà Triệu Kiến Tân vẫn đồng ý đề nghị của Trần Anh.



Bởi vì Triệu Kiến Tân biết rõ thân phân sau lưng của Trần Anh, đừng nói là Triệu Kiến Tân cho dù là nhân vật số 1 ở Đông Hải khi nói chuyện cũng cần phải khách khí với nàng.



- Bởi vì nghe được tiếng súng nên ta đã chạy đến, ở nơi này thì thấy được thi thể của 9 tên lính và người sinh viên kia.



Mặt Trần Anh không đổi sắc nói:



- Bọn cướp chẳng những giết đi bọn họ mà còn cướp đi một khẩu súng máy bán tự động của một tên binh lính.



- Sau khi phát hiện thi thể được thi thể của bọn hắn thì ta liền thông báo cho các dồng chí ở phía sau, rồi dựa vào dấu vết đám cướp kia lưu lại để truy đuổi, cuối cùng ở bên dòng suối trong rừng thi ta phát hiện bọn chúng.



Trần Anh nói tới đây thì dừng lại.



Mặc dù Trần Anh không nói tiếp nhưng Triệu Kiến Tân dùng đầu ngón chân cũng biết được đám cướp kia là do Trần Anh xử lý.



- Triệu cục trưởng, ngài xem còn gì cần hỏi nữa không?



Thấy Triệu Kiến Tân không nói lời nào, Trần Anh liền hỏi.
- Thủ trưởng.



Coi như lúc chân trước Tôn Tường Vân bước vào văn phòng Trương Phong thì một tên binh lính ở phía sau chạy lên, cúi chào, nói.



- Chuyện gì?



Trương Phong trầm giọng hỏi.



- Cô gái tên là Hạ Y Na không ngừng hỏi về việc hai sinh viên tại sao còn chưa trở về, nàng còn nói nếu không nói cho nàng một câu trả lời thuyết phục thì nàng sẽ đích thân đến tìm ngài.



Tên binh lính mang theo vài phần kinh hoảng nói, ở hắn xem ra, Hạ Y Na hoàn toàn không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.



- Ngươi đi nói cho cô ấy biết, tạm thời còn đang trên đường trở về.



Trương Phong cũng không đắc tội nổi với Hạ Y Na, bất quá lúc này hắn không muốn gặp Hạ Y Na mà là thuận miệng hạ ra mệnh lệnh, sau đó liền đóng của lại, đi vào phòng.



Trong văn phòng, Tôn Tường Vân không có ngồi xuống mà là đứng yên, ánh mắt của hắn như đao nhìn chằm chằm vào Trương Phong.



Thấy được trong đôi mắt Tôn Tường Vân hiện ra vẻ tức giận, tuy rằng trong lòng Trương Phong có chút kinh hãi nhưng mà hắn cố gắng không chế cảm xúc của mình, tận lực làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh:



- Thủ trưởng…



- Mày còn biết tao là thủ trưởng của mày sao?



Tôn Tường Vân cười lạnh, cắt đứt lời nói của Trương Phong.



Trương Phong không bị lời nói của Tôn Tường Vân hù dọa, mà là trầm giọng nói:



- Thủ trưởng, người của ta truyền đến tin tức, lúc này Bùi Đông Lai cùng với Cổ Bồi Nguyên Cổ hiệu trưởng ĐH Đông Hải đang đến đây, nói như vậy thì chắc hẳn là Cổ Bồi Nguyên đã biết rõ chân tướng sự việc, tình thế hiện giờ không được lạc quan cho lắm, nhất định chúng ta phải nghĩ biện pháp.



- Hừ, vốn là ta tính đem chuyện này hoá nhỏ, chờ sau đó sẽ tìm tên tiểu tử kia tính sổ.



Nghe xong Trương Phong báo cáo, Tôn Tường Vân không sợ, trái lại tỏ ra vẻ giận dữ nói:



- Nếu hắn không biết điều, muốn gây sức ép thì ta đây cũng đéo thèm để ý đến mặt mũi của Cổ Bồi Nguyên nữa.



- Người chết là con của ta, mà tên tiểu tử kia lại còn sống. Nói con của ta liên hợp với đám binh lính giết hắn, có người tin sao?



Nói xong, sát ý trên người Tôn Tường Vân tỏa ra, cảm giác kia như chỉ có đem Bùi Đông Lai nghiền thành tro thì mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng của hắn.