Siêu Cấp Cường Giả
Chương 156 : Cậu là người tốt
Ngày đăng: 01:50 20/04/20
Đêm xuống lạnh lẽo, gió đêm khẽ thổi, ánh đèn chiếu sáng sân bóng, tiệc tối vẫn đang đón tiếp tân sinh viên mới đến, bọn học sinh rối rít trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nói chuyện tiếp, bất quá cũng là thảo luận chuyện thời trang.
Đám nam sinh một bên quan sát, một bên phê bình, kết quả nhất trí cho rằng Hạ Y Na mặc đồng phục cảnh sát chính là điểm sáng bốc lửa lớn nhất.
- Nữ cảnh sát mặc đồng phục thật là hết chỗ nói, Hạ mỹ nữ quả thật là tuyệt vời.
Trong khi những nam sinh khác đang bàn luận chuyện thời trang, Ngô Vũ Trạch cũng không có giấu vẻ cảm thán của mình, cảm thán xong hắn lại cười xấu xa nói:
- Đông Lai chú có phát hiện ra không, Hạ mỹ nữ đang nhìn chú đó?
- Ka biết rồi
- Ta cũng nhìn thấy rồi.
Thanh âm của Ngô Vũ Trạch nhỏ dần, không riêng gì Trang Bích Phàm ngay cả Cổ Văn Cảnh cũng khó khăn mở miệng phụ họa.
Nhưng mà.
Lúc vừa rồi hắn thấy Hạ Y Na tập trung nhìn hắn, hơn nữa lộ ra một bộ dáng không chịu thua hắn bỗng nhiên có ảo giác Hạ Y Na phảng phất là ở trước mặt hắn mà cố gắng thể hiện.
Mặc dù loại ý nghĩ này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy có chút khó tin, thậm chí có thể nói đúng ra là tự sướng, nhưng mà nó thật sự tồn tại.
Trong lòng Bùi Đông Lai nảy sinh ý nghĩ này nên cảm thấy khó hiểu, lại ngạc nhiên nghe thấy Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh ba người mở miệng cười khổ nói:
- Ka cũng thấy.
- Lên đi Đông Lai, nhớ là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không thể để những tên khác tán được Hạ mỹ nữ.
- Tán thành.
- Đồng ý!
Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh ba người lại một lần nữa thống nhất ý kiến.
- Đậu má, các chúc có im hết đi không?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, sau đó suy nghĩ một chút nói:
- Chờ khi mấy người Quách Lệ Na diễn xong tiết mục, ka liền rời khỏi chỗ này không ngồi cùng các chú nữa.
Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai đứng dậy muốn đi, hắn còn băn khoăn tối nay mình nên huấn luyện ở đâu.
- Đậu, Đông Lai chú có phải là đàn ông không?
Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai muốn đi, nhất thời nóng nảy:
- Tiết mục còn chưa có kết thúc, huống chi Quách Lệ Na nói Hạ mỹ nữ còn một tiết mục nữa, chú đi con mẹ chú chứ, đợi sau khi Hạ mỹ nữ diễn xong thì đem hoa lên tặng Hạ mỹ nữ, đó mới chính là vương đạo.
- Đông Lai tận dụng thời cơ, lần sau không có nữa đâu.
Trang Bích Phàm đi theo cổ động.
- Đông Lai, lúc nữa không chỉ có riêng Hạ mỹ nữ, còn có một nhân vật thần bí sẽ tỏa sáng sân khấu.
Cổ Văn Cảnh vẻ mặt thần bí nói:
- Hơn nữa nhân vật thần bí kia là vì chú mà tới cho nên chú đi rất lãng phí nha.
- Văn Cảnh, nhân vật thần bí gì thế?
Ngô Vũ Trách vừa nghe thấy nhất thời tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
- Nói trước ra như thế thì còn gì hay nữa.
Cổ Văn Cảnh cười thần bí nói:
- Đông Lai chú cứ an tâm ngồi xuống xem đi.
Bùi Đông Lai thấy Ngô Vũ Trạch nói vậy vốn có ý rời đi, thấy Cổ Văn Cảnh thần thần bí bí, cũng không khỏi có chút ngạc nhiên cho nên tiếp tục ngồi xuống xem.
Theo thời gian trôi qua, bữa tiệc tiếp đón tân sinh viên đến hồi gần kết thúc, có một số ít học sinh bắt đầu theo lối ra bước ra ngoài, nhưng kì lạ là những người lãnh đạo cùng các thương nhân tài trợ vẫn chưa rời đi.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai càng thêm tin lời của Cổ Văn Cảnh nói.
Bởi vì hắn hiểu được những buổi biểu diễn văn nghệ tương tự kiểu này, những người lãnh đạo sẽ đi ngang qua sân khấu để làm nổi bật hình ảnh của mình, sẽ không kiên trì cho đến khi kết thúc.
Sau khi phát hiện điểm này, có lẽ là từ bản năng, trong đầu Bùi Đông Lai không khỏi hiện lên bóng dáng Mộ Khuynh Nhan, sau đó cười khổ lắc đầu, hắn biết Mộ Khuynh Nhan có thân phận như thế nào, sao có thể tham gia bữa tiệc tối này?
Sau đó không biết là vị học sinh nào dẫn đầu, trong lúc nhất thời, toàn trường không ít học sinh bắt đầu hô to để cho Hạ Y Na đồng ý Hà Hoa, bọn hắn cảm thấy Hạ Y Na cùng Hà Hoa rất xứng đôi.
Trên sân khấu người chủ trì mặc áo sơ mi trắng quần đùi tây vốn muốn lên sân khấu thông báo tiết mục của Mộ Khuynh Nhan, thấy một màn như vậy không khỏi dừng bước.
- Lãng mạn quá.
- Đúng vậy, Hà Hoa vóc người anh tuấn đẹp trai hơn nữa năng lực lại tốt, biết quan tâm người khác, nếu là ta nhất định ta sẽ đồng ý.
Những nữ nhân tham gia diễn xuất lúc trước đứng cạnh người chủ trì rối rít nhìn một màn trên sân khấu sắc mặt hâm mộ nói.
Mà những nam sinh tham gia diễn xuất thì không nói gì.
Trong quá khứ bọn họ bởi vì phải huấn luyện, diễn tập các loại cùng Hà Hoa tiếp xúc không ít.
Khi bọn hắn xem biểu diễn, Hạ Y Na giống như Bạch Phú Mỹ như thế nào cũng chiếm vị trí hoa khôi.
Đối với lần này, mặc dù có chút ghen tỵ với Hà Hòa gần quan được ban lộc, nhưng mà trong tiềm thức, bọn họ cũng cảm thấy Hà Hoa cùng Hạ Y Na đúng là xứng đôi.
Đồng dạng bọn họ đối với thủ đoạn tán gái của Hà Hoa bội phục không dứt.
Mộ Khuynh Nhan sắp lên đài, cũng bị màn biểu diễn của Hà Hoa cùng Hạ Y Na làm cho hấp dẫn.
Đồng thời trong đầu nàng không khỏi hiện ra hình ảnh bóng lưng cao ngạo của Bùi Đông lai, theo bản năng hướng ánh mắt xuống bên dưới đảo qua một lượt.
- Nếu như chờ ta biểu diễn kết thúc, hắn mang hoa lên biểu lộ, ta sẽ tiếp nhận sao?
Vừa nhìn Mộ Khuynh Nhan ở trong lòng thầm hỏi.
Đồng ý!
Trong phút chốc trong lòng của Mộ Khuynh Nhan hiện ra đáp án, đồng thời mắng mình dở hơi.
Vài giây đồng hồ sau.
Tiếng hoan hô, reo hò ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Y Na, đang đợi đáp án của Hạ Y Na.
Dưới màn đêm.
Người xem toàn trường chăm chú nhìn, Hạ Y Na cũng không có tiến lên tiếp nhận bông hoa mà mang theo vài phần xin lỗi nói:
- Cậu là người tốt.
Cậu là người tốt.?
Cậu là người tốt.!
Trong phút chốc lời nói của Hạ Y Na thông qua loa truyền khắp mỗi góc nhỏ của sân bóng.
" Ách"
Nụ cười trên mặt Hà Hoa đọng lại, vẻ mặt ngạc nhiên há hốc mồm.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Hạ Y Na dùng "Người tốt", loại phương thức tàn khốc này cự tuyệt hắn, ngược lại hắn cho rằng cho dù Hạ Y Na không chấp nhận biểu lộ cũng bị cảm động cầm lấy đóa hoa.
Không đợi Hà Hoa lấy lại tinh thần, Hạ Y Na lại cử động. hành động này thiếu chút nữa làm cho Ha Hoa ngã xuống dưới sân khấu.
Nàng hướng tới vị trí Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua.
Nhìn sâu một cái.
" Ha…Ha"
Cùng lúc đó ở hiện trường những nam sinh âm thầm thích Hạ Y Na rối rít nở nụ cười.
- Chẳng lẽ Hạ Y Na cùng với tên gọi là Bùi Đông Lai kia thật sự có cảm tình?
Bên tai vang lên tiếng cười tràn đầy ý tứ châm chọc, Hà Hoa sắc mặt trắng bệch đang cầm đóa hoa bên tay phải không khỏi buông ra, nhìn thấy trong đôi mắt của Hạ Y Na hiện ra vẻ thâm tình.
Hoa rơi, lá rơi….
- Có câu nói, tiên hoa cần lá xanh xứng, tối nay tất cả nữ sẽ là lá xanh của Hạ Y Na, mà tất cả nam sinh bao gồm Bùi Đông Lai trong đó sẽ làm lá xanh của ta!
Ai là tiên hoa, ai là lá xanh.
Vừa xem liền hiểu ngay.