Siêu Cấp Cường Giả

Chương 164 : Minh Kính đại thành, Qua Tử xuất hiện

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


- Đông Lai, Phương Chấn xưng bá hắc đạo Hàng Châu nhiều năm, bên cạnh có không ít cao thủ cậu không thể vọng động!



Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhận thấy được sát ý trên người Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt trong lòng cả kinh vội vàng khuyên can nói.



- Ta biết, ta sẽ không hành động lỗ mãng, mà sẽ tìm cơ hội tốt nhất.



Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn có thể nhận thấy được sự quan tâm của Liễu Nguyệt, bất quá hắn cũng biết, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, không bằng kết thúc sớm một chút.



Ngoại trừ điểm này còn có một nguyên nhân khác khiến cho Bùi Đông Lai kiên định với quyết định ám sát Phương Chấn.



Rời đi trụ sở Huyết Sát một thời gian, Bùi Đông Lai mỗi ngày đều luyện quyền không nói, còn trên Vân Sơn đánh nhau sống chết với bốn tên bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, thực lực tăng lên không nhỏ, hắn hôm nay có thể tùy ý khống chế kình lực trong cơ thể có thể thu phát tự nhiên.



Đối với lần này Bùi Đông Lai hiểu được, chính mình giống như mới bước vào cánh cửa Minh Kính, tiến vào bình cảnh phải thông qua sinh tử tôi luyện mới có thể kích thích vượt qua cánh cửa Minh Kính bước vào cảnh giới Ám Kính thần bí khó lường.



- Cậu đã hạ quyết tâm như vậy, ta cũng không ngăn cản.



Liễu Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng nói:



- Bất quá vì bảo vệ, ta sẽ cho bốn gã thành viên của Huyết sát hỗ trợ cho cậu.



- Không cần đâu Liễu tỷ.



Bùi Đông Lai lắc đầy không giấu giếm dụng ý của mình nữa:



- Đối với ta mà nói, ám sát Phương Chấn cũng giống như một lần tôi luyện bản thân vậy.



- Ta biết, chỉ là…



Liễu Nguyệt vẫn không yên lòng.



- Liễu tỷ, ta nhìn ra được tỷ là người đã từng luyện võ, tỷ biết Ám Kình không?



Ám Kính?



Nghe được hai chữ này, con ngươi Liễu Nguyệt đột nhiên lớn hơn.



Đúng như lời Bùi Đông Lai nói, nàng đã từng luyện võ, vì vậy nàng cũng rất rõ ràng, người luyện võ một khi đạt tới cảnh giới Ám Kính liền chân chính tiến tới hàng ngũ cao thủ.



Từng nghe qua Đông Phương Thần cha của Đông Phương Lãnh Vũ nói, người có thể đạt tới cảnh giới Ám Kính trong võ học Trung Hoa không nhiều.



- Chẳng lẽ cậu đã đạt tới cảnh giới Ám Kính?



Dưới ánh đèn Liễu Nguyệt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.



- Tạm thời thì chưa.



Bùi Đông Lai lắc đầu:




Sau khi luyện tập dẫn thể thuật xong, Bùi Đông Lai vẻ mặt như có điều suy nghĩ.



Căn cứ theo lời nói ban đầu của Bùi Vũ Phu nói, người luyện võ ở cảnh giới Minh Kính có thể tập trung kình lực tập trung trong một đòn đánh chỉ là trong quá trình phát lực, một bỗ phận kình lực có thể hóa thành tinh khí thông qua lỗ chân lông mà tiết ra bên ngoài cơ thể.



Người bình thường sau khi vận động kịch liệt thì người đổ mồ hôi, đỉnh đầu phát nhiệt cũng chính là đạo lý này.



Mà cái gọi là Ám Kính liền có thể trong nháy mắt đó hoàn toàn phong bế lễ chân lông không để cho kình lực thoát ra ngoài., có thể tập trung lực lượng hơn, hơn nữa quá trình phát kình thì tiếng vang của xương cốt không cộng hưởng với tiếng vang của không khí, vậy nên ra chiêu vô thanh vô tức, khi kình lực bộc phát âm thanh như sấm rền.



Hồi tưởng lại lời nói của Qua Tử, Bùi Đông Lai giống như ngày thường bắt đầu tập luyện bộ quyền pháp vô danh kia.



" Phù"



Dưới màn đêm Bùi Đông Lai thân như quỷ mị, thân hình vừa động liền truyền ra thanh âm phá không.



" Vù"



Một quyền xuất ra, kìn lực bộc phát chấn động không khí, xương cốt truyền ra tiếng vang giòn hợp cùng thanh âm xé gió trong không khí.



" Rầm… Rầm"



Bùi Đông Lai trong lúc đánh quyền đã cố gắng khống chế lỗ chân lông của mình nhưng không thể nào đạt đến tinh tủy, thủy chung không có cách nào trong nháy mắt phát kình phong bế lỗ chân lông không để cho kình lực tiết ra ngoài.



Kể từ đó sau khi đánh xong một lần, trên người của hắn xuất hiện rất nhiều mồ hôi.



Không có lau đi mồ hôi trên mặt, Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận tự nhớ lại mõi quá trình rất nhỏ, từng biến hóa của cơ thể trong lúc phát kình.



Suy tư chốc lát, Bùi Đông Lai lại bắt đầu luyện tập lần thứ hai.



Một lần, hai lần, ba lần…



Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai toàn thân mồ hôi rơi như mưa khắp người ướt đẫm mói đình chỉ luyện tập.



- Nếu mà có Qua tử ở đây thì chắc có thể lĩnh ngộ nhanh hơn một chút.



Cới chiếc áo ngoài xuống, lau sạch mồ hôi, Bùi Đông Lai bắt đầu nhớ lại đoạn thời gian Qua tử dạy hắn đánh quyền, thời gian đó mặc dù hắn không có đột phá Minh Kính nhưng hắn biết đó là thời gian hắn tiến bộ nhanh nhất.



Trong khoảng thời gian này hắn có thể tuef minh kính nhập môn tiến đến minh kính đại thành, trừ tự thân cố gắng tập luyện ra thì cũng bởi vì bản thân cùng Tiêu Phi bắt đầu giai đoạn dung hợp thứ hai làm cho ngộ tính của hắn ở Phương diện võ học tiến bộ thật lớn.



Vắt khô quần áo, Bùi Đông Lai kết thúc buổi luyện tập tối nay, theo đường cũ trở về biệt thự.



Ở một chỗ hắc ám trong rừng cây.



Nam tử đã từng hô to lên: " Động vào Trung Hoa, dù sao cũng đánh" Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, lộ ra một nụ cười khúc khích mười tám năm không thay đổi.



Trong nụ cười có cưng chiều cũng có cả vui mừng.