Siêu Cấp Cường Giả

Chương 169 : Ôn thần, bị cô lập?

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Ngắn ngủi kinh sợ qua đi, Ngô Sinh liền thở ra vài hơi để cho bản thân tỉnh táo, rồi đứng dậy bước về phía 4 người Bùi Đông Lai.



- Vũ Trạch.



Vài giây sau, Ngô Sinh đi đến bên cạnh 4 người Bùi Đông Lai, hướng về Ngô Vũ Trạch vẫy vẫy tay.



- Đông Lai, đó là cha của ka.



Ngô Vũ Trạch liền nói một câu.



- Cha, vị này chính là bạn trong nhóm của con, Bùi Đông Lai.



Nhìn thấy Ngô Sinh, vẻ mặt Ngô Vũ Trạch mỉm cười giới thiệu nói.



- Thúc thúc, khỏe.



Bùi Đông Lai chủ động vấn an, khẽ khom người, thái độ vô cùng tôn kính.



- Chào cháu.



Bên tai vang lên lời chảo hỏi của Bùi Đông Lai, lại thấy được ánh mắt của mấy tên thương nhân Chiết Giang trong phòng nhìn mình thì Ngô Sinh mỉm cười đáp lại, nhưng mà nụ cười lại không được tự nhiên.



- Thúc thúc, khỏe.



Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Ngô Sinh bắt chuyện thì Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ cũng không cam tâm rớt lại, giọng nói vô cùng tôn kính.



- Cha, 2 vị này là bạn của Đông Lai.



Ngô Vũ Trạch lại làm ra giới thiệu.



Bên tai vang lên lời nói Ngô Vũ Trạch, nụ cười trên mặt Ngô Sinh lại càng không được tự nhiên, sau đó do dự một chút rồi nói:



- Vũ Trạch, con tới đây một chút, ta có lời nói cho con.



- Đông Lai, mọi người tìm vị trí ngồi đi, ka đi một tý rồi quay lại ngay.



Ngô Vũ Trạch tươi cười nói với 3 người Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai cảm nhận được ánh mắt của mấy tên thương nhân Chiết Giang nhìn về mình, hắn cũng thấy được thái độ của Ngô Sinh có chút khác lạ, bắt quá hắn lại không tỏ ra gì cả, hắn mỉm cười gật đầu rồi dẫn Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi tới một bàn ở bên cạnh.



Mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới thì đám thương nhân Chiết Giang ngồi trên bàn đều có chút khẩn trương.



"Bá!"



Bùi Đông Lai mới vừa mang theo Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi ngồi xuống thì vài tên thương nhân Chiết Giang liền không hẹn mà cùng đứng dậy, giống như là thấy ôn thần vậy, đi tới một cái bàn khác.



- Tại sao bọn hắn lại đi hết? Thật là kỳ quái nha.



Tiểu loli thấy vài tên thương nhân Chiết Giang đứng dậy rời đi thì nháy đôi mắt, vẻ mặt tỏ ra tò mò.




- Mẹ nó, cái gì là bạn thân?



- Bạn thân dùng tâm để hiểu nhau, chứ không phải có thể nói bằng miệng.



Bùi Đông Lai trầm mặc một lát, nói:



- Nếu chú đã dùng hành động để chứng minh tâm ý của chú thì ka cũng sẽ như vậy.



- Cút mja chú đi, cái gì mà yếu với ớt?



Khuôn mặt Ngô Vũ Trạch vẫn nở nụ cười tiêu sái nhưng mà đôi mắt lại hơi hồng.



Dường như là bị khói thuốc vào mắt, dường như cũng không phải.



Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà là cùng Ngô Vũ Trạch hút thuốc.



Thời gian dần trôi qua, những khách nhân lần lượt tiến vào phòng ăn, lúc Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc thì đột nhiên cả phòng ăn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa.



Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì một đám người xuất hiện ở cửa.



Trong đó Phó Dong và Tào Nghiễm Giang đi song song ở phía trước, phía sau là một số quan chức của vùng kinh tế tam giác Trường Giang, sau cùng là đám người chính giới trong đó Liễu Nguyệt đi đầu.



Đám người Phó Dong tiến vào phòng ăn thì liền đi đến bàn giữa trung tâm.



Trong đám người, Liễu Nguyệt thấy 4 người Bùi Đông Lai thì đột nhiên dừng bước.



Sau đó, nàng cũng không chào hỏi Phó Dong mà lập tức bước về bàn của Bùi Đông Lai.



" Ách"



Thấy như vậy một màn, toàn trường một mảnh xôn xao.



Hiển nhiên, không một ai nghĩ đến, thân phận của Liễu Nguyệt lại không ngồi ở phía trên kia mà lại xuống ngồi chung với Bùi Đông Lai.



Trong lúc những khách nhân ồ lên thì Phó Dong liền hơi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.



Thấy hành động của Liễu Nguyệt thì lông mày Tào Nghiễm Giang nhíu lại, mà khóe mắt Phó Dong lại nhảy lên 2 cái, còn đám người chính giới Giang Tô cũng không để ý.



Không riêng gì Tào Nghiễm Giang và Phó Dong. Đám người Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng cũng nhìn thấy hành động của Liễu Nguyệt.



Trong đó, biểu tình của Phương Hiểu Hồng thì hơi có chút ngưng trọng mà trong đôi mắt của Phương Chấn lại lóe lên vẻ tức giận, trong lòng nảy sinh ác độc: " Liễu Nguyệt a Liễu Nguyệt, cô cho rằng có cô bảo vệ hắn thì ta sẽ không dám đụng đến hắn sao? Sau 11h thì không riêng gì hắn mà ngay cả cô cũng sẽ bị xóa tên khỏi bến Đông Hải."



Trong lòng Phương Chấn tính kế, Liễu Nguyệt cũng không biết, nàng không để ý đến ánh mắt người khác, vẫn cứ bước về phía Bùi Đông Lai.



Dường như nàng muốn dùng phương thức này để cảnh cáo mọi người: " Nếu muốn động đến Bùi Đông Lai thì phải bước qua xác của ta."



Bùi Đông Lai không hề bị cô lập.