Siêu Cấp Cường Giả

Chương 172 : Quật khởi, trận chiến đầu tiên

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Ban đêm, bầu trời không một ánh sao.



Ánh trăng chiếu vào sân trường của ĐH Đông Hải làm cho nơi này có phần u tĩnh.



Ktx nữ sinh, trong phòng ngủ của Hạ Y Na.



Lúc này, Dương Tĩnh vẫn như trước vẫn ngồi ở trên bàn đọc sách để đọc các loại sách về kinh tế, Quách Lệ Na thì đọc một quyển tạp chí, Tằng Khả Tâm thì lại xem phim truyền hình, lúc xem thì lại khóc thút thít mà Hạ Y Na lại nằm trên giường không có việc gì.



- Khả Tâm, Lê Na, Dương Tĩnh, nếu không thì chúng ta ra ngoài chơi đi?



Đột nhiên, Hạ Y Na mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng.



Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì Dương Tĩnh cười cười, không lên tiếng.



Mà một bên Tằng Khả Tâm lại lau nước mắt, hướng Hạ Y Na hỏi:



- Đi chỗ nào chơi?



- Lệ Na, ta nhớ được Ngô Vũ Trạch là người Hàng Châu a?



Hạ Y Na nói:



- Nếu không thì cậu hãy nói với Ngô Vũ Trạch đi, nói rằng tháng 11 này chúng ta sẽ đi Hàng Châu chơi một chuyện.



- Hạ tỷ, có phải là kêu Vũ Trạch xách theo Bùi Đông Lai đi luôn không?



Quách Lệ Na cười hỏi.



- Chán ghét.



Lời nói của Quách Lệ Na làm mặt của Hạ Y Na đỏ lên, nàng cầm đối quăng vào Quách Lệ Na một cái ròi nói:



- Chúng ta đi chơi, gọi hắn làm gì?



Tuy là nói như vậy nhưng mà Hạ Y Na cũng có chút chột dạ.



Từ sau khi mẹ của mình Tống Hân bày ra chủ ý kia thì mấy ngày hôm nay, Hạ Y Na vẫn một mực không thấy Bùi Đông Lai chạy tới nói chuyện với mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là quyết định chủ động phóng ra.



Sở dĩ nàng đề nghị tháng 11 đi chơi chính là muốn thông qua Quách Lệ Na và Tằng Khả Tâm để lôi kéo đám người Ngô Vũ Trạch cùng đi.



Ở nàng xem ra, chỉ cần Ngô Vũ Trạch và tbp cùng đi thì chắn chắn đến lúc đó hơn phân nữa Bùi Đông Lai sẽ đi, như vậy thì nàng sẽ có cơ hội để tiếp xúc với Bùi Đông Lai.



- Hạ tỷ, tỷ xác định là không gọi Bùi Đông Lai đúng không?



Quách Lệ Na cười hỉ hì, hỏi.



- Lệ Na.



Sắc mặt của Hạ Y Na lại càng thêm đỏ, sau đó lại nói:



- Đương nhiên là phải gọi hắn…



"Khanh khách..."



Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì 3 người liền cười rộ lên.



Khuôn mặt Hạ Y Na đỏ giống như là muốn nhỏ ra nước, nhưng trong lòng lại âm thầm nảy sinh ác độc: " Bùi Đông Lai, em không tin là không theo đuổi được anh, nếu không em sẽ không mang họ Hạ."


- Còn chú thì sao?



Bùi Đông Lai hỏi.



- Có.



Trước tiên Ngô Vũ Trạch uống một ngụm rượu, sau đó cười cười:



- Nhưng mà, nàng chuẩn bị đính hôn cùng người ta.



- Vì sao lại không bắt nàng lại?



Bùi Đông Lai nhíu mày hỏi.



- Bắt lại ư?



Ngô Vũ Trạch nghe xong, nở nụ cười, cười đến đỏ tròng mắt:



- Biết không? Đông Lai, gia đình của nàng chẳng những tốt hơn ka, hơn nữa phẩm chất lại vô cùng tốt, nàng học giỏi, thứ gì cũng tốt, những thứ đó đều là bản thân nàng cố gắng phấn đấu, mà ka sinh ra đã đắm mình trong trụy lạc, ka cùng nàng căn bản là 2 người của 2 thế giới khác nhau.



Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, không có hé răng.



- Ka đã nghĩ qua, nếu ka cố gắng phấn đấu, có thể sẽ xứng với nàng sao?



Ngô Vũ Trạch nhả ra một ngụm khói, cười tự giễu, nói:



- Chú có biết vị hôn phu tương lai của nàng là ai không?



Giờ khắc này, hắn như là đang hỏi Bùi Đông Lai, hoặc như là đang hỏi chính hắn.



Bùi Đông Lai lắc đầu.



- Phương Thế Kiệt, chính là nhi tử của người đàn bà lúc nãy.



Ngô Vũ Trạch hung hăng hít lấy thuốc lá, giống như muốn dùng Ni Cổ Đinh mê hoặc bản thân:



- Người đàn bà kia gọi là Phương Hiểu Hồng là muội muội của Phương Chấn ở Chiết Giang, tuy rằng ở Chiết Giang thì Phương Gia chưa thế nói là lấy thúng úp voi nhưng vẫn là một gia tộc có tiếng.



Ngô Vũ Trạch nói tới đây, tốc độ hút thuốc của hắn cũng nhanh hơn:



- Mẫu thân của nàng sợ ka sẽ phá hư hôn sự của Phương Thế Kiệt cho nên cảnh cáo ta cách xa nàng một chút.



- Vũ Trạch, nếu cô bé kia là một người tốt, bởi vì gia đình áp bách thì ta nên khuyên chú nên đuổi theo nàng ấy, nếu nàng ấy là kiểu người nịnh hót thì như vậy nàng ta không phải là người đáng để chú yêu thương. Ka hy vọng chú có thể giống một người đàn ông, đừng bao giờ để cho nàng ta xem thường chú.



- Nàng là một cô gái tốt.



Ngô Vũ Trạch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng.



Nói xong thì Ngô Vũ Trạch liền ngã sấp ở trên bàn, không nhúc nhích.



Hàng Châu.



Bùi Đông Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phun ra hai chữ này



Hành trình mênh mông.



Thiếu niên đi ra từ trong núi, muốn đặt trận chiến đầu tiên ở Hàng Châu.