Siêu Cấp Cường Giả

Chương 174 : Một trận chiến, định tương lai ( 2 )

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Chắc có lẽ chỉ dám đến nói với nhau câu xin chào



Đã lâu không gặp



Dưới ánh đèn, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của Tô Thi Vận trở nên trắng bệch đi tới chỗ cái bàn của Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch, Phương Thế Kiệt âm trầm đi ở phía sau, mà Ngô Vũ Trạch đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hôn Quách Lệ Na.



Lúc trước Quách Lệ Na đã nhận ra ánh mắt Ngô Vũ Trạch nhìn về phía Tô Thị Vận mang theo tình ý dạt dào, bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng phán đoán được Ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận có quan hệ.



Lúc này, nàng không hiểu ra sao cả, bị Ngô Vũ Trạch hôn, còn chứng kiến Tô Thi Vân đang đi tới chỗ Ngô Vũ Trạch, nhất thời nàng sững sờ trên ghế sa lon, đối với hết thảy mọi chuyện, nàng không thể lý giải được một chút.



Không riêng gì Quách Lệ na, ngoại trừ Bùi Đông Lai biết được hết thảy tin tức, đám người Trang Bích Phàm và Hạ Y Na cũng vô pháp lý giải.



- Làm sao vậy? uống rượu à?



Mắt thấy mọi người đều chăm chú nhìn về phía mình, Ngô Vũ Trạch cố gắng che dấu cảm xúc dao động trong nội tâm, một bộ tiêu sái như cũ cười cười.



Không trả lời, trừ Bùi Đông Lai ra, cả đám người Hạ Y Na đều đem ánh mắt hướng về chỗ Tô Thi Vận đang đi đến phía sau Ngô Vũ Trạch.



Ngô Vũ Trạch thấy thế, ngạc nhiên quay đầu lại.



- Đã lâu không gặp.



Tô Thi Vận dừng bước lại, còn cách Ngô Vũ Trạch khoảng 1m, nhìn khuôn mặt Ngô Vũ Trạch đã khắc sâu trong nội tâm nàng, mỉm cười, cười đến có chút khiến cho người ta thương cảm.



Đã lâu không gặp…



Bên tai vang lên tiếng nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần thân tình, vài phần giả tạo kiên cường của Tô Thi Vận, Ngô Vũ Trạch như là bị xé toang bộ dáng giả tạo thông thường, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà cả đời này hắn cũng không thể quên được, chua xót cười:



- Đã lâu không gặp.



- Anh có khỏe không?



Tô Thi Vận nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng không kìm lại đánh giá Quách Lệ Na.



Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tô Thi Vận, Quách Lệ Na giữ im lặng cầm bàn tay phải lạnh như băng của Ngô Vũ Trạch, ôm bả vai của hắn.



- Vẫn bình thường.



Nhận thấy trong tay Quách Lệ Na truyền đến hơi ấm, cả người Ngô Vũ Trạch lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, đứng lên, bưng hai ly rượu, một ly đưa tới trước Tô Thi Vận, lộ ra chiêu bài tiêu sái cười cười:



- Nghe nói cô sắp đính hôn, chúc mừng cô.



Chứng kiến bộ dáng thân mật của Quách Lệ Na và Ngô Vũ Trạch, bên tai vang lên tiếng chúc phúc của Ngô Vũ Trạch, thân thể Tô Thi Vận run rẩy, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó gượng cười, tiếp nhận chén rượu:



- Cảm ơn.



Ngô Vũ Trạch không nói cái gì nữa, mà ra hiệu một chút, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.



- Ngô Vũ Trạch, vì cái gì mà đến hôm nay anh vẫn không rõ tâm ý của em? Anh nghĩ rằng em thật sự sẽ gả cho Phương Thế Kiệt sao?



Nhìn Ngô Vũ Trạch uống một hơi cạn sạch, trong lòng Tô Thi Vận trong lòng đau xót, đôi mắt nóng lến, run rẩy đưa ly rượu lên miệng sau đó nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch, nhưng cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
- Thế Kiệt, chú tới đây là?



Phương Thế Vinh nhìn thấy Thế Kiệt, cũng nhìn thấy mấy tên đại hán áo đen và Lưu Vĩ lập tức nghi hoặc hỏi han.



- Bẩm Phương Thiếu, Thế Kiệt thiếu gia vừa mới cùng con gái của Hạ Hà xảy ra tranh chấp, không xảy ra đại sự gì.



Lưu Vĩ vội vàng đáp lại.



- Con gái của Hạ Hà?



Nghe được lời nói của Lưu Vĩ, Phương Thế Vinh có chút buồn bực, tùy miệng hỏi:



- Con gái của Hạ Hà sao lại chạy tới Hàng Châu này? Là người nào?



- Ở bên kia, Phương Thiếu.



Lưu Vĩ chỉ cái bàn chỗ Bùi Đông Lai.



Phương Thế Vinh lập tức nhìn theo hương Lưu Vĩ chỉ.



Ngay sau đó.



Ánh mắt hắn và Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.



Chứng kiến khuôn mặt của Bùi Đông Lai, đồng tử Phương Thế Vinh đột nhiên trợn trừng tròn xoe, thần tình khiếp sợ.



- Hắc, Tiểu tạp chủng, thật không nghĩ tới mày dám xuất hiện ở Hàng Châu!



Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, trong con ngươi của Phương Thế Vinh hiện lên sát ý, trong lòng cười lạnh không dứt:



- Quả nhiên là đạp nát hài sắt không tìm được, đến khi tìm được chẳng uổng công, mày đã vội vã tìm chết như vậy, lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày!



Trong lòng thầm nghĩ, đồng thời rút ra bài học lần trươc, Phương Thế Vinh không có hồ đồ tiến lên trước, mà phân phó Lưu Vĩ:



- Lưu ca, nhất định phải phái người đem tên thanh niên tóc húi cua kia tiếp cận cho ta, ta đi ra ngoài gọi điện thoại!



- Đã rõ, Phương thiếu.



Lưu Vĩ tuy rằng không biết vì sao lại muốn hắn chú ý Bùi Đông Lai, nhưng hắn nhận ra vẻ tức giận trên mặt Phương Thế Vinh, tự nhiên không dám chậm trễ.



Thấy Lưu Vĩ đồng ý, Phương Thế Vinh lạnh lùng liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó không đợi Phương Thế Kiệt truy vẫn, liền xoay người đi ra bên ngoài quán bar.



- Vũ Trạch, các người cứ ngồi chơi, ka đi ra ngoài gọi điện thoại.



Thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại ra, đi ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai đoán được Phương Thế Vinh lấy điện thoại làm gì, hơi trầm ngâm, liền quyết định.



Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai không đợi đám người Ngô Vũ Trạch đáp ứng, đứng dậy hướng tới chỗ cửa quán rượu đi tới.



Cuộc chiên ở Hàng Châu được mở màn.