Siêu Cấp Cường Giả

Chương 210 : Ở trên đường

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Sau khi vợ chồng Tô Văn rời đi, Ngô Vũ Trạch đã từng hỏi qua chính mình: Tô Thi Vận có gọi điện thoại cho mình không?



Có.



Cái này đúng là phán đoán của hắn.



Mặc dù trong lòng đã đoán được Tô Thi Vận sẽ vì tương lai của Tô gia mà gọi điện thoại cho mình, chỉ là… Giờ phút này, thấy Tô Thi Vận thật sự gọi điện thoại tới, trong lòng Ngô Vũ Trạch trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời quên mất cả chuyện nghe điện thoại.



"Hô ~"



Không biết qua bao lâu, ở đầu bên kia điện thoại Tô Thi Vận cho là Ngô Vũ Trạch sẽ không nhận điện thoại, mà cảm thấy có chút mất mát, Ngô Vũ Trạch nhẹ nhàng phun ra một ngụm khó chịu, chuyển máy nghe.



- Ngô… Ngô Vũ Trạch, là em, Tô Thi Vận.



Điện thoại vừa chuyển được, Tô Thi Vận không khỏi ngừng thở, giọng nói phức tạp mở miệng.



Bên tai vang lên giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia của Tô Thi Vận, nội tâm vừa mới bình tĩnh của Ngô Vũ Trạch một lần nữa rung động, khổ sở nói:



- Anh biết.



Ân?



Hắn biết?



Chẳng… Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình đều là nhớ số điện thoại di động của đối phương?



Câu trả lời của Ngô Vũ Trạch đầu tiên khiến Tô Thi Vận ngẩn ra, sau đó nội tâm mơ hồ có chút kích động.



- Em gọi điện thoại cho anh hẳn là chịu sự nhờ vả của cha mẹ em, vì sự tình Tô gia sao?



Sau đó, không đợi Tô Thi Vận từ trong sự kích động lấy lại tinh thần, lời nói kế tiếp của Ngô Vũ Trạch như một chậu nước lạnh, giội ở trên người của nàng, đem nội tâm kích động của nàng dập tắt không nói, mà còn làm cả người nàng run lên.



- Em…



Tô Thi Vận há mồm ra, muốn nói cái gì, chỉ là… Lại cảm thấy vào giờ phút này, hết thảy lời giải thích đều không có tác dụng, cuối cùng, nàng cắn răng, hơi có vẻ run rẩy cho ra một câu trả lời khẳng định chắc chắn:



- Ừh.



Một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng giống như một quyền, hung hăng đập vào ngực Ngô Vũ Trạch, làm cho tim của hắn đau xót kịch liệt, đau đến nỗi không thở được.



- Xin lỗi, anh không giúp được em.



Đau lòng qua đi, Ngô Vũ Trạch rất muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của cô gái vô luận từ trước tới nay hắn đều thầm thương trộm nhớ kia, chỉ là… Lý trí nói cho hắn biết, cục diện trước mắt chính là một tay Bùi Đông Lai chế tạo ra, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng Bùi Đông Lai tất cả chuyện này, liệu giúp cho Tô gia có hay không sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai, sau đó tính tiếp.



Lộp bộp!



Ngay cả Tô Thi Vận lúc gọi điện thoại cũng từng nghĩ có thể Ngô Vũ Trạch sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ là… Nàng không nghĩ tới, Ngô Vũ Trạch lại cự tuyệt nàng dứt khoát đến như vậy, dứt khoát đến nỗi cơ hồ không có bất kỳ thời gian suy nghĩ nào!



Điều này làm cho nội tâm nàng không khỏi đau xót, tay nắm chặt điện thoại cũng là khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đem điện thoại di động ném ra ngoài.



Một loại cảm giác ủy khuất tràn ngập trong nội tâm của nàng, nàng hé miệng, rất muốn nói cho Ngô Vũ Trạch, suy nghĩ của nàng, tưởng niệm của nàng, những việc nàng làm trong hai năm qua, chỉ là… Cuối cùng, nàng cũng không nói, mà là mắt đỏ hoe, nước mắt tùy ý rơi xuống, chảy xuống khuôn mặt, nhẹ giọng nói:



- Thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi.



Thanh âm vừa dứt, nàng không đợi Ngô Vũ Trạch đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.




- Bạn gái của chú?



Sắc mặt Ngô Vũ Trạch tràn ngập vẻ nghi ngờ.



- Nàng cùng bạn gái của ka giống nhau, đều học tại Thanh Hoa, hơn nữa lại là bạn cùng phòng, là bạn tốt.



Bùi Đông Lai vừa nói, cũng khó tránh khỏi cảm thấy hết thảy chuyện này thật sự quá xảo hợp:



- Sau buổi tụ hội trên du thuyền Trân Ny Hào, có một lần bạn gái của ka gọi điện thoại cho ka, thuận miệng hỏi một câu có biết một cô gái tên Tô Thi Vận không.



Ngô Vũ Trạch hoàn toàn há hốc mồm, tựa hồ… Theo hắn xem ra, hết thảy chuyện này đây so sánh với việc Bùi Đông Lai xóa sổ Phương gia còn làm hắn khiếp sợ hơn.



- Bạn gái của ka đầu tiên nói cho ka biết, sau đó hỏi ka làm sao biết Tô Thi Vận. Ân, ka liền đơn giản đem chuyện tình của chú cùng Tô Thi Vận nói cho nàng, sau đó… Nàng cũng là đem chuyện của Tô Thi Vận lặng lẽ nói cho ka biết…



Bùi Đông Lai vừa nói, không nhịn được mặt vui vẻ.



- Này…



Ngô Vũ Trạch không thể nói nổi rồi, mặt máy hắn trong lúc này lại toát ra một chút hưng phấn không cách nào che dấu.



- Con mẹ nó, ka giúp chú nhiều như vậy, chú còn không lĩnh tình sao?



Thấy Ngô Vũ Trạch đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô, Bùi Đông Lai cười mắng.



- Đông… Đông Lai, giúp Tô gia đối với chú không có ảnh hưởng gì chứ?



Ngô Vũ Trạch mang theo vài phần lúng túng hỏi.



Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:



- Tô gia ở Hồ Giang cũng coi như là gia tộc số một số hai, muốn động đến cũng không dễ dàng, ka mất sức chín trâu hai hổ đem Tô gia bức đến tuyệt cảnh, không phải là muốn giúp chú sao?



"Ách…"



Ngô Vũ Trạch muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết dùng lời gì để diễn tả cảm kích của mình đối với Bùi Đông Lai.



- Chớ có tính toán với ka, cút.



Bùi Đông Lai làm bộ tức giận nói.



Ngô Vũ Trạch lên tiếng, lộ ra bộ dáng rất giống với qua tử chính là cười khúc khích, sau đó rất không khách khí bỏ lại ly rượu, trực tiếp lăn.



Ban đêm lúc này.



Ngô Vũ Trạch lần đầu tiên đứng thẳng lưng bước vào Tô gia.



Bùi Đông Lai lại ở trên đường.







Boom to xuất hiện Mừng Noel



Ch 27