Siêu Cấp Cường Giả

Chương 22 :

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Biến đổi bất ngờ, thật không thể tưởng tượng được.



Nếu muốn dùng một câu để hình dung sự việc lúc nãy thì những lời này là thích hợp nhất.



Không ai nghĩ đến người chủ động biểu lộ bị cự tuyệt lại là Cố Mỹ Mỹ mà là không phải Bùi Đông Lai, càng không ai nghĩ đến việc Bùi Đông Lai cầm ra bức thư tình lúc trước Cố Mỹ Mỹ viết cho hắn, mà bức thư ấy lại là giả.



Tàn nhẫn.



Quá độc ác!



Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Đông Lai thì không ít người liền xuất ra một cái ý niệm trong đầu, nhìn ánh mắt của Bùi Đông Lai thì mọi người lại không kìm lòng được mà hiện lên cảm giác kính sợ.



Trong lúc nhất thời, trong lễ đường lại trở nên yên tĩnh, chỉ có Lý Kim Hoa cùng với Trương Vân không ngừng lung lây thân thể của Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ, gọi tên của hai người, cố gắng đánh thức hai người tỉnh dậy.



Trong lúc các nàng mở miệng kêu thì Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ liền lần lượt mở mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, cũng không tìm được một chút cảm giác ưu tú nào.



- Con trai, không có việc gì rồi, con không cần phải sợ, có mẹ ở đây.



Mắt thấy Trịnh Phi tỉnh lại thì Lý Kim Hoa nhẹ nhàng thở ra rồi an ủi hai câu, sau đó vẻ mặt liền trở nên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Mẹ sẽ không để tên hai lúa đó sống yên đâu.



Nghe được lời nói của Lý Kim Hoa thì Vương Hồng đứng ở phía trên đài chủ tịch liền tỉnh mộng, trong lòng chợt động, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng quát:



- Bùi Đông Lai, ngươi còn nhỏ tuổi như thế nhưng tâm địa lại quá độc ác.



Nói đến đây, Vương Hồng liền nhìn thoáng qua phó hiệ trưởng đang ngồi bên cạnh, gằn ra từng chữ một:



- Chu hiệu trưởng, vì giữ gìn danh dự cho trường học nên tôi đề nghị đuổi Bùi Đông Lai ra khỏi trường, nếu như hắn còn học ở trong trường thì đó quả là sự mất mặt cho toàn thể trường học của chúng ta. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ân.



Ngạc nhiên khi nghe lời nói của Vương Hồng, hầu như là toàn bộ học sinh và phụ huynh của bọn họ đều ngây người ra.



Tuy rằng bọn họ cảm thấy của Bùi Đông Lai có chút độc ác nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này người sai là Cố Mỹ Mỹ chứ không phải là Bùi Đông Lai.


Tần Đông Tuyết liền mở miệng nói, giọng nói vô cùng phẫn nộ.



Lời nói của Tần Đông Tuyết đã kéo mọi người từ trong khiếp sợ trở về sự thật, mặc dù bọn hắn không có hé rằng nhưng mà bọn hắn cũng có cái nhìn giống với Tần Đông Tuyết.



Đối mặt với sự phản bác của Tần Đông Tuyết thì Chu hiệu trưởng lại tỏ ra thờ ơ.



Lý Kim Hoa và Trương Vân thấy thể thì dều cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt kia giống như đang nói: "Hai lúa, muốn đấu với bọn ta sao, ngươi muốn chết rồi"



- Bùi Đông Lai, ngươi hãy mang cha của ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta cần phải tiếp tục gia trưởng hội.



Vương Hồng nhìn ra được Chu hiệu trưởng đã hạ quyết tâm thì lập tức cười lạnh nói.



Bá!



Vương Hồng vừa thốt ra thì tât cả mọi người đều không hẹn mà đem ánh mắt quăng về phía Bùi Đông Lai.



Bên tai vang lên lời nói của Vương Hồng, lại nhìn thấy bộ dáng của Trương Vân cũng với Lý Kim Hoa thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một cỗ tức giận đang lan tràn trong người của hắn, đôi mắt của hắn đỏ lên, nắm chặt hai nắm đấm, bởi vì dùng quá sức cho nên móng tay đã đâm rách da thịt, vết máu tươi đã làm đỏ bừng bàn tay của hắn.



Ngay sau đó.



Tại lúc mọi người đang chăm chú tập trung thì Bùi Vũ Phu thân mang một bộ đồ giá rẻ liền chậm rãi đứng dậy, lấy tay che kín vết thương của Bùi Đông Lai rồi nhẹ nhẹ vỗ vào bả vai của hắn.



Cảm nhận được sự quan tâm của Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dần dần buông lỏng nắm tay ra, cười khổ nói:



- Qua tử, là do ta quá lỗ mãng.



- Không lỗ mãng.



Bùi Vũ Phu cười ngây ngô rồi lắc lắc đầu.



Dát chi.



Bùi Vũ Phu vừa nói xong thì trong hội trường liền vang lên một tiếng, cổng của hội trường đã bị người đẩy ra, một đạo thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Nạp Lan Trường Sinh.