Siêu Cấp Cường Giả

Chương 228 : Quỳ xuống, cút ra khỏi Đông Hải (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


- Dương Sách, tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lý do.



Thấy bộ dạng tùy ý của Dương Sách, nhận thấy trong ánh mắt cuả Dương Sách tràn đầy dục vọng, vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo hàn ý.



- Liễu Nguyệt, cô cần gì phải cả ngày ngụy trang như vậy?



Đối với ánh mắt tức giận của Liễu Nguyệt, Dương Sách chẳng những không để ý, còn khe khẽ thở dài:



- Cô không cảm thấy mệt mỏi sao?



- Dương Sách!



Chân mày Liễu Nguyệt nhíu lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang.



- Được rồi, coi là tôi sợ cô.



Dương Sách giang tay ra, trầm ngâm nói:



- Một đoạn thời gian trước, cô nhân cơ hội chèn ép Quý Hồng, đột nhiên tình thế xoay chuyển, Quý Hồng chẳng những thay đổi thế cục, còn liên hợp Bạch Gia, tiêu diệt Phương gia, tiếp nhận hết thảy Phương gia.



Lần này, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.



- Kế tiếp, Quý Hồng hẳn là hướng cô khai đao.



Dương Sách trực tiếp nhắc nhở nói:



- Nguyên bản, lấy tình thế của cô, Quý Hồng cũng không phải là đối thủ. Hiện giờ, Quý Hồng chẳng những khuếch trương thế lực, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Bạch gia, tình cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm.



- Chuyện của ta không cần người quan tâm.



Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.



- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?



Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:



- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.



- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.




Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hà Hoa mới lấy lại được vẻ tự tin trong lòng liền chấn động, hắn trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai.



Giờ khắc này, hắn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề!



Ở hắn xem ra, khi Bùi Đông Lai biết được thân phận của hắn, mặc dù không tự đoạn hai tay thì cũng bị dọa đến không nhẹ mới đúng, chứ không nên hung hăng càn quấy, cuồng ngạo giống như bây giờ!



- Không cần hoài nghi lời của tao.



Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng nói:



-Đây là cơ hội duy nhất để mày dựa vào thế lực sau lưng của mày.



- Mày…mày…



Lai nghe được lời cuồng ngạo không ai bì nổi của Bùi Đông Lai, Hà Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó… Hắn giận vươn ngón tay chỉ lên vào Bùi Đông Lai, run rẩy nói:



- Tốt, tốt, tốt, hôm na taoy cũng cần biết một chút về mày, Bùi Đông Lai mày rốt cuộc dựa vào cái gì có thể hung hăng càn quấy!



Nói xong, Hà Hoa không ngừng lại, trực tiếp từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm số gọi cho Dương Sách.



Đầu bên kia điện thoại.



Dương Sách lẳng lặng hút xong một điếu thuốc lá, nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên, nhưng hắn không có bắt máy mà ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn vào Liễu Nguyệt, trầm giọng nói:



- Liễu Nguyệt, ta đối với cô thế nào chắc trong lòng cô cũng hiểu được. Ta không dối gạt cô, ta tìm đến cô là vì điều này chứ không phải là những thế lực của cô, hắc đạo của Đông Hải sớm hay muốn ta cũng sẽ nhúng tay vào.



- Dương Sách, nếu ngươi không đi, ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ hối hận khi tới Đông Hải!



Liễu Nguyệt nổi giận, sát ý nổi lên.



- Liễu Nguyệt, tận dụng thời cơ!



Dương Sách đứng lên:



- Đã đến nước này, cô tự thu xếp ổn thỏa.



Nói xong, Dương Sách lấy điện thoại di động ra, một bên đi ra ngoài, một bên nghe điện thoại.