Siêu Cấp Cường Giả

Chương 230 : Quỳ xuống, cút ra khỏi Đông Hải (3)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Sở dĩ nghi ngờ, là hắn cho rằng Liễu Nguyệt sẽ ra mặt hỗ trợ, cho dù bản thân không đến cũng sẽ phái người đến.



Mà dựa theo lời của Trương quản lý, trên lầu có ba người, theo ý nói, trừ bỏ Bùi Đông Lai ra thì chỉ còn Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào.



- Lưu lại 2 người thủ hộ dưới lầu, có tình huống thì lập tức hội báo.



Hơi trầm ngâm, Dương Sách dùng một giọng điệu không nghi ngờ nói:



- 2 người các ngươi lên trên điều tra rõ tình huống, nếu có điều dị thường, lập tức hội báo.



- Vâng, Dương gia!



Nghe được mệnh lệnh của Dương Sách, 4 gã đại hán liền lĩnh mệnh, mà Dương Sách cùng năm người khác thì đi lên lầu.



Nửa phút đồng hồ sau, 2 gã đại hán dẫn đầu đến tầng cao nhất nhanh chóng quan sát một lượt, sau khi thấy không có điều gì khác thường bọn chúng đi xuống thang máy, chờ đợi Dương Sách đến hội báo.



Được bảo tiêu hội báo, Dương Sách không hề do dự, trực tiếp dẫn người đi đến tầng cao nhất, hắn không biết vì sao Bùi Đông Lai chỉ có một mình mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, để cho hắn đến lĩnh người, nhưng… Nếu Liễu Nguyệt không có ra mặt, như vậy hắn sẽ tự mình xử lý chuyện này, tặng cho Lâm Tường một cái nhân tình.



Những lời nhắc nhở của Liễu Nguyệt, Dương Sách căn bản không để ở trong lòng.



Một phút đồng hồ sau.



Dương Sách dẫn người đến tầng cao nhất, hùng hùng hổ hổ đi tới phòng ở cuối hàng lang.



Trong phòng.



Bùi Đông Lai đã sớm biết đám người Dương Sách tiến vào khách sạn, lúc này nghe được tiếng bước chân trong hành lang, thì liền thu hồi ánh mắt, xoay người.



" Két"!



Trong lúc Bùi Đông Lai xoay người, cửa phòng trực tiếp bị bảo tiêu của Dương Sách đẩy ra.



- Dương gia, trong phòng quả thật chỉ có 3 người.



Đẩy cửa ra, bảo tiêu Dương Sách quét mắt một vòng, xoay người hướng Dương Sách hội báo.



Dương Sach nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp đi đến cửa phòng, cùng lúc đó những hộ vệ phía sau hắn lần lượt móc súng ống, đằng đằng sát khí.



Trong phút chốc.



Ánh mắt Dương Sách cùng Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.



Trong đó, ánh mắt Bùi Đông Lai bình thản như không có gì lạ, giống như mặt hồ không gợn sóng, mà ánh mắt Dương Sách âm lãnh mang theo vài phần nghi hoặc.



Hiển nhiên… cho tới bây giờ, hắn nghĩ cũng không thông, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám hung hăng càn quấy như vậy.



- Dương... Dương ca!



Ngay lúc Bùi Đông Lai cùng Dương Sách đối diện, Hà Hoa thấy được Dương Sách thì liền kích động, lập tức hướng về phía Dương Sách mà chạy tới.



- Đứng lại.



Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn lại, thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí không thể nghi ngờ.



Có lẽ đã nghe quen mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, Hà Hoa không kìm lòng được mà dừng bước, lúc sau mới ý thức được bản thân mình ngu xuẩn, quay đầu lại, vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai:



- Bùi Đông Lai, mày không phải nói bảo Dương Ca tới lĩnh người sao? Hiện giờ Dương ca đã tới, bản thân tao muốn biết mày có thể làm cái gì.



- Nếu tao nhớ không lầm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.



Bùi Đông Lai trực tiếp đêm lời của Hà Hoa trở thành không khí, ánh mắt như cũ dừng lại ở trên người Dương Sách, giọng nói không nóng, không lạnh, giống như hai người bằng hữu nói chuyện với nhau.



- Trí nhớ của mày không tệ.



Ánh mắt Dương Sách đánh gia Bùi Đông Lai một lần, dẫn người tiến tới ghế ngồi xuống, cách chỗ Bùi Đông Lai đứng khoảng 3m:



- Lúc tụ họp ở vùng tam giác Trường Giang, bởi vì bên cạnh mày có Liễu Nguyệt cùng Cổ Bồi Nguyên, cho nên mày đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Hôm nay, vận khí của mày sẽ không tốt như vậy.



Bá!"



Bá!"



Bá!"



….



Lời nói Dương Sách vừa dứt, phía sau hắn bảy tên bảo tiêu giống như được chỉ thị của hắn, ngoại trừ bảo tiêu tên Trần Bưu, sáu người khác đều rút súng, nhắm vào Bùi Đông Lai.
- Quỳ xuống, hoặc là tao lấy súng bắn chết mày.



Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng, ngữ khí không thể nghi ngờ:



- Một cơ hội cuối cùng.



"Ực!"



Bên tai vang lên lời nói lạnh lẽo của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ mặt bình tĩnh củaBùi Đông Lai, cổ họng Dương Sách mấp máy một trận, kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.



Giờ phút này, tuy rằng hắn đã áp chế nỗi sợ hãi lại nhưng mà có thể thấy được vẻ sợ hãi đang hiện ra rất rõ trên khuôn mặt của hắn.



Sau đó… trong ánh mắt khó tin của 7 tên bảo tiêu cùng Hà Hoa.



Ở Nam Tô một tay che trời, được xưng là Dương gia Dương Sách, bỏ qua thân phận lão đại hắc đạo ở Nam Tô, hắn giống như là một con chó TQ, chậm rãi… chậm rãi quỳ xuống.



" Bịch"



Đầu gối Dương Sách nện xuống đất, tiếng động vang lên.



Qùy rồi.



Không ai nghĩ rằng Dương Sách sẽ quỳ trước mặt Bùi Đông Lai.



Thấy một màn như vậy, 7 tên bảo tiêu Dương Sách có một loại cảm giác ảo mộng, mà Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào nằm một bên, cả người liền kịch liệt run lên.



Giờ khắc này, nếu không phải trên người truyền đến cảm giác đau đớn, bọn hắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.



Bởi vì… Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, chỗ dựa vững chắc của bọn hắn là Dương Sách lại đang quỳ trước mắt tên mọt sách Bùi Đông Lai.



Không riêng gì Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào, thậm chí ngay cả Quý Hồng cũng không nghĩ tới.



Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như trước của Bùi Đông Lai, Quý Hồng bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình ở thời điểm quan trọng bản thân mình đã làm ra một lựa chọn chính xác.



- Tao nhớ rõ mày mới vừa nói, nếu để Liễu tỷ ra mặt thì mày liền để tao tự mình nhảy xuống sông Hoàng Phổ, mạng tao lớn thì sống, xui xẻo thì chết, nếu Liễu tỷ không ra mặt thì mày sẽ đem tao giẫm nát rồi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.



Ở ánh mắt chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai rút nòng súng ra, giống như thân linh nhìn xuống một con kiến, từ trên cao nhìn xuống Dương Sách, ngữ khí bình tĩnh nói:



- Mày quỳ từ đây rời đi, chuyện đêm nay, chúng ta xóa bỏ, nếu không, tao cũng không để ý mà dùng biện pháp đối phó đối với mày.



Cả người Dương Sách cứng ngắc, một nỗi nhục nhã chưa bao giờ trải nghiệm đang chiếm layas nội tâm của hắn, làm cho hai mắt hắn đỏ bùng, vẻ mặt biệt khuất tới cực điểm.



Dưới ánh đèn, hắn không có động.



- Không muốn ư?



Bùi Đông Lai cúi người, đem mặt tiến sát đến trước mặt Dương Sách.



Dương Sách ngừng thở, 2 mắt đỏ bừng nhìn Bùi Đông Lai.



1s, 2s….



2s sau, Dương Sách chuyển động, cúi mặt, cắn răng, như chó nhà có tang, quỳ xuống chậm rãi hướng cửa lết tới.



Vài giây sau, đám người Quý Hồng tránh đường, Dương Sách quỳ lết đến vị trí cửa phòng, mấy người Trần Bưu không dám tiến lên đỡ hắn mà để Dương Sách tự mình đứng lên.



- Tao có thể đi được chưa?



Cửa phòng, thanh âm Dương Sách run rẩy.



Trả lời Dương Sách chính là một tiếng súng.



"Pằng"



Một viên đạn bay sát đỉnh đầu Dương Sách, gào thét bắn vào cửa phòng.



Dương Sách sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.



- Đừng để cho tao nhìn thấy mày ở Đông Hải.



Bùi Đông Lai thổi nòng súng đang phun khói:



- Mang bọn hắn, cút!