Siêu Cấp Cường Giả

Chương 26 :

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Tục ngữ nói, hoa tươi cần lá xanh phối xứng, bất kể chuyện gì nếu đem so sánh đều có thể nhận ra sự chênh lệch rõ ràng.



Đối với hiệu trường trường Trầm Thành Nhất Trung và trưởng ban chủ nhiệm Vương Hồng mà nói, cả Lý Kim Hoa lẫn Trương Vân đều là Bồ Tát sống, không thể đắc tội, ngược lại còn phải nịnh bợ thật tốt.



Cũng chính vì điều này, Chu hiệu trưởng mới phải nói lời khai trừ Bùi Đông Lai.



Có thể nói, trong khoảnh khắc này, Lý Kim Hoa và Trương Vân đã đem hai chữ tinh túy nhất của thời đại này là "Tiền" và "Quyền" phô ra sâu sắc.



Chỉ là.



Sau khi Nạp Lan Trường Sinh xuất hiện, tiền tài quyền thế mà họ vẫn lấy làm tự hào lại không đáng một đồng.



Họ giống như du khách đang đứng trên cầu đá ngắm cảnh, mà Nạp Lan Trường Sinh lai như người đứng trên cổng thành cao vợi dùng ánh mắt khinh miệt nhìn xuống.



Thần bí, ngưu bài!



Đó là nhìn nhận của mọi người đối với Nạp Lan Trường Sinh.



Mà hiện giờ, Nạp Lan Trường Sinh ngưu bài không ai bì nổi lại ngoan ngoãn như hài tử, lặng lẽ mang A Cửu rời đi bởi vì Bùi Vũ Phu đã mở miệng.



Trong phút chốc, hình tượng cha con Bùi Vũ Phu trong lòng mọi người nháy mắt đề cao gấp bội.



Lúc này,, không ai dám cho rằng bọn họ là nông dân từ trong núi đi ra, cũng không ai dám nghĩ tên què kia là một tài xế taxi bình thường.



- Các ngươi nói xem người kêu Vương gia kia là ai?



- Không biết, bất quá khẳng đinh đó là một nhân vật vô cùng ngưu bức!



- Nói nhảm! Không ngưu bức sao có thể khiến Trịnh Kim Sơn trở nên như vậy?



- Ta cảm thấy so với tên vừa đến kia, cha của Bùi Đông Lai còn ngưu bức hơn a..



Nhìn những người xung quanh từng cười nhạo mình, giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt kính sợ, nghị luận sôi nổi, Bùi Đông Lai không nhịn được nói:



- Qua tử, ngươi thật ngưu a.



- Bọn chúng cậy chó gần nhà, gà gần chuồng, ta chỉ phô trương thanh thế thôi."



Qua tử thấp giọng cười nói.



Nhìn thấy nụ cười ngây ngốc trên khuôn mặt kia, lòng hiếu kỳ của Bùi Đông Lai lại bị khơi lên, trong lòng như bị mèo cào, vô cùng ngứa ngáy.



Bất quá hắn biết, lúc này không phải lúc hỏi Bùi Vũ Phu về mọi chuyện, vì thế không nói thêm gì nữa.



Người chủ trì trên bục cùng với những thầy chủ nhiệm khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa hồ đang hỏi đối phương: làm sao bây giờ?



Làm sao bây giờ?
Bùi Vũ Phu hiếm khi sửa lời nói của Bùi Đông Lai:



- Phụ thân của Nạp Lan Trường Sinh bị bệnh rất nặng, tất cả các bệnh viện lớn đều trị không hết, vì thế mới tìm tới Miêu lão. Mà Miêu lão vì chút chuyện năm xưa nên có thành kiến với phuj thân Nạp Lan Trường Sinh, không muốn giúp đỡ, sau đó….Nạp Lan Trường Sinh thấy ta cùng Miêu lão có quan hệ không tồi, nên muốn thông qua ta để tiếp cận với Miêu lão gia tử.



- Như thế sao.."



Biết được ngóc ngách sự tình, Bùi Đông Lai cảm thán nói:



- Xem ra nhân vật trong truyền thuyết này cũng có lúc vô lực a, Nạp Lan Trường Sinh thấy quan hệ của ngươi với Miêu lão gia không bình thường, nhưng hắn lại không biết rằng đó chỉ là do năm xưa ngươi giúp Miêu lão gia một chút mà thôi.



- Ân, hắn so với ta còn ngốc hơn.



Bùi Vũ Phu rất vui vẻ.



- Không được.



Thấy Bùi Vũ Phu cười không ngừng, Bùi Đông Lai nhớ ra cái gì đó, lo lắng nói:



- Qua tử, Nạp Lan Trường Sinh đã giúp chúng ta, nếu không thể thông qua ngươi tiếp cận được Miêu lão, hắn có thể tìm chúng ta tính sổ hay không đây?



- Là hắn chủ động giúp, không phải ta nhờ hắn!



Bùi Vũ Phu không mảy may để ý đến.



- Ngươi thật ngốc, điều này có khác nhau sao?



Bùi Đông Lai cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng, vẻ mặt đanh lại, giáo huấn: - Thôi thì cái nhân tình này cũng như rượu lâu năm, một khi dùng sẽ không còn đáng giá. Ngươi cũng nên giải quyết nó đi, thuận tay giúp Nạp Lan Trường Sinh một lần."



- Ừm, làm tốt một chút cũng có thể tạo chút quan hệ với Nạp Lan Trường Sinh.



Bùi Vũ Phu làm bộ như suy nghĩ gì đó, ánh mắt gắt gao đánh giá Bùi Đông Lai.



- Không phải tạo quan hệ, mà là giải quyết toàn bộ phiền toái trước mắt!



Nói tới đây, Bùi Đông Lai nghĩ tới chính mình nhân họa đắc phúc, nhất thời hùng tâm vạn trượng, nói:



- Còn nữa, nhờ cậy vào người quyền thế, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nhờ cậy bám víu vào bất cứ kẻ nào!"



Nói xong, trên mặt Bùi Đông Lai lộ ra sự tự tin chưa từng có.



Thấy được dã tâm cùng sự tự tin của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.



Chiều nay ĐN mà ăn thì tối có thêm 1ch nữa



Đi coi đá banh thôi