Siêu Cấp Cường Giả

Chương 281 : Nạp Lan gia đến cửa nhận sai ( Hạ )

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


So với những ngày nóng bức của mùa hè thì trời vào mùa thu dịu mát hơn một ít.



Lúc 7h tối, một chiếc Audi A4 chạy trên đường chạy vào khu biệt thự Đàn Cung.



Trong ôtô, một bên vừa lái xe, một bên Bùi Đông Lai vừa nghe điện thoại của Quý Hồng ở Giang Ninh gọi về.



- Lão bản thân ái, sự việc so với dự đoán của chúng ta thì khó khăn hơn một ít, những kẻ làm ô dù cho Dương Sách cũng không thèm đếm xỉa đến chúng ta. Một số kẻ thì sợ đắc tội với Dương Viễn, một số kẻ khác thì sợ Diệp Tranh Vanh, còn nữa, những kẻ dưới tay của Dương Sách cũng không an phận.



Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Quý Hồng buồn bực kể khổ.



Bùi Đông Lai nhíu mày:



- Đối với mấy lão quan gia kia thì cứ dựa vào kế hoạch cũ mà làm, cứ dùng cây gậy và củ cà rốt là được, nếu cần thì áp dụng mạnh vào. Còn về phần đám người dưới tay của Dương Sách, cứ thẳng tay vào, giết gà dọa khỉ.



- Ý cậu là xử lý kẻ phụ tá đắc lực của Dương Sách là Vương Hùng?



Trong lòng Quý Hồng vừa động, nháy mắt liền hiểu ý của Bùi Đông Lai.



- Ừh.



Bùi Đông Lai gật đầu:



- Vương Hùng là kẻ có uy tín cực cao, thế lực cũng không nhỏ, nếu có thể xử lý Vương Hùng thì đủ có tác dụng uy hiếp. Huống chi dong binh Seberia là do hắn liên hệ, hắn phải chết.



- Tuân mệnh, lão bản thân ái.



Quý Hồng cảm thấy đề nghị của Bùi Đông Lai không tồi, giọng nói trở nên thoải mái hơn nhiều.



Nghe được Quý Hồng trêu trọc, Bùi Đông Lai cũng biết Quý Hồng tiếp nhận thế lực của Dương Sách quả thật là không dễ dàng cho nên an ủi:



- Vất vả cho cô rồi.



- Ây za, lão bản thân ái, cuối cùng thì cậu cũng cảm thông với kẻ dưới a?



Quý Hồng cười mắng:



- Tôi còn tưởng cậu hắt hủi những kẻ làm dưới như tôi đây a.



- Chờ cô về sẽ mời cô một bữa rượu.



Bùi Đông Lai cười xẩu hổ.



- Uống rượu, không làm cái khác sao?



Quý Hồng dùng một loại ngữ khí dụ người để hỏi.



- Cô không nghe nói, say rượu loạn tính sao?



Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hiện giờ hắn đã quen thuộc với sự trêu trọc của Quý Hồng.



Quả nhiên thấy Bùi Đông Lai trêu chọc thì Quý Hồng liền trở mặt:



- Lão bản thân ái, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói, tôi cũng không phải là thùng rượu, chỉ cùng cậu uống rượu không ăn cơm, đầu óc tôi còn chưa bị trúng gió a?



Bùi Đông Lai trực tiếp không nói gì.
- Vũ…Vũ Phu.



Cách Bùi Vũ Phu khoảng 5m thì Nạp Lan Trường Sinh dừng lại, hắn không lau mồ hôi ở trên trán mà là cúi người chào Bùi Vũ Phu.



Bùi Vũ Phu không có để ý đến Nạp Lan Trường Sinh mà là ánh mắt nhìn thoáng qua Nạp Lan Minh Châu, ánh mắt không sắc bén mà làm cho người ta có cảm giác ôn hòa.



- Minh Châu, quỳ xuống.



Mắt thấy Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu thì trong lòng Nạp Lan Trường Sinh liền căng thẳng, lập tức hắn liền kéo tay áo của Nạp Lan Minh Châu.



Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Minh Châu liền im lặng quỳ xuống đất, nói:



- Bùi thúc thúc, cháu cùng cha cháu đến đây là để xin lỗi với thúc và Bùi Đông Lai. Trước kia là cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, trên thực tế là cháu không xứng đáng với Bùi Đông Lai, xác thực cháu cùng với Nạp Lan gia chỉ là một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Hy vọng Bùi thúc thúc có thể rộng lòng tha thứ cho hành động của cháu.



- Vũ Phu, Nạp Lan gia xin lỗi người của Bùi Gia, sau này người của Nạp Lan gia sẽ không tiếp tục vong ân bội nghĩa nữa, xin anh hãy mở lòng từ bi.



Nạp Lan Minh Châu nói xong, Nạp Lan Trường Sinh vội vàng nhận sai, sau đó hắn cúi người 90 độ, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán hắn chảy xuống.



- Nạp Lan nha đầu, ta biết trong lòng các người cũng không muốn đến tìm Đông Lai để xin lỗi, ngược lại cô rất mong thấy được cảnh Đông Lai sẽ thua trong tay người của Diệp gia, đúng không?



Bùi Vũ Phu nhìn vào Nạp Lan Minh Châu, mỉm cười hỏi.



"Lộp bộp!"



Lời nói của Bùi Vũ Phu khiến cho trong lòng Nạp Lan Trường Sinh nhảy loạn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu.



Nạp Lan Minh Châu giống như là bị người khác nhìn thấu nội tâm, vẻ mặt tái nhợt, không biết làm sao.



- Kỳ thật, điểm này, không riêng gì ta mà ngay cả Đông Lai cũng biết.



Bùi Vũ Phu không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng, nói thêm:



- Tương lai không xa, sự thật sẽ cho mọi người có một câu trả lời thuyết phục.



- Nạp Lan Trường Sinh, tục ngữ có câu quá tam ba bận, cha con ta đã cho các ông 2 cơ hội, nhưng mà các ông lại không nắm lấy trong tay.



Khi nói chuyện, ánh mắt của Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh.



"Phù phù!"



Nạp Lan Trường Sinh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất:



- Vũ…Vũ Phu, mong anh niệm tình chúng ta là sư huynh đệ đồng môn mà thả cho Nạp Lan gia một con đường sống.



- Việc này ta không làm chủ được.



Bùi Vũ Phu nghiêm mặt nói:



- Nhân sinh của Bùi Đông Lai do nó làm chủ.