Siêu Cấp Cường Giả

Chương 291 : Rượu vào lời ra

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


"Răng rắc"



" AAA"



Tiếng xương gãy vang lên, dưới cơn đau đớn Phương Húc Vĩ liền thét lên một tiếng, sau đó theo bản năng hắn lấy tay che lên cái chân phải.



" Răng rắc"



Sau đó, tên đại hán kia lại giẫm xuống, lần này là đánh vào chân trái của Phương Húc Vĩ.



Chẳng qua là...



Lần này, hắn không có kêu thảm thiết, mà là hôn mê bất tỉnh.



Đau ngất.



- Nhớ kỹ lời của Bùi tiên sinh, mau cút khỏi Đông Hải.



Thấy thủ hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của Bùi Đông Lai phân phó, tên đầu lĩnh liền quát lên một tiếng, sau đó vung tay lên:



- Đi thôi.



" Vù"



Đám người liền tản ra, hơn 20 tên áo đen liền lần lượt đi vào 6 chiếc xe hơi, sau đó khởi động xe.



Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã.



Sau khi đám người áo đen rời đi thì những người hiếu kỳ đến vây quanh cũng không có bỏ đi, bọn hắn cúi đầu thầm thì với nhau, cố gắng muốn xem thử cuối cùng Phương Húc Vĩ có chết hay không?



" Ò..E…Ò…E"



Sau đó, không biết là ai báo cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa chạy đến.



Bên tai vang lên tiếng còi xe cảnh sát, 2 gã hộ vệ của Phương Húc Vĩ liền liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt làm ra quyết định, một tên liền chạy nhanh vào bên trong ô tô, tên còn lại liền ôm lấy Phương Húc Vĩ rồi tiến vào xe.



Mặc dù bọn hắn không biết Bùi Đông Lai lúc nãy là thần thánh phương nào, nhưng mà người có thể khiến Triệu Triết phải kiêng kỵ, thân phận khẳng định sẽ rất trâu bò.



Người như vậy, không phải là địa bàn của mình thì không nên trêu chọc.



" Oành"



Trong phút chốc, chiếc Maybach liền được khởi động, sau đó liền giống như một con quái thú, biến mất trong tầm mắt của mọi người.


Nói xong, Trang Bích Phàm vô lực mà ngã xuống đất, nước mắt cứ như thế mà chảy ra.



"A!"



Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, lấy một điếu thuốc khác đưa cho Trang Bích Phàm.



- Sau khi mẹ ka chết, chị ka vì muốn ka tiếp tục đi học cho nên nàng đã bỏ học để đi làm. Khi đó thành tích của nàng so với ka thì tốt hơn, nhưng mà lúc ấy ka còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho nên không có ngăn cản quyết định của nàng.



Hung hắn rít một hơi thuốc, Trang Bích Phàm lại mở miệng:



- Từ nhỏ chị ka đã có năng khiếu ca hát cho nên nàng liền bắt đầu đi hát để kiếm tiền nuôi ka ăn học, lúc đầu là nàng hát rong ở ngoài đường, sau đó hát ở quán Bar rồi những chỗ ăn chơi.



- Bởi vì nàng rất xinh đẹp, giọng ca lại hay cho nên từng bị nhiều người có mưu đồ bất chính quấy rối, vì thế mỗi lần đi hát chị ấy liền thủ sẵn một thanh chủy thủ ở bên mình, chỉ cần có tên nào dám hành động gì thì chị ấy liền lấy thanh chủy thủ để trên cổ của mình.



Trang Bích Phàm lấy nước mắt rửa mặt:



- Vừa bắt đầu, chị ấy không đem chuyện này nói cho ka mà là một mực giấu ở trong lòng để cho ka không phải phân tâm mà một lòng học tập. không ngờ cha mẹ ở trên trời linh thiêng, sau này ka tình cờ nghe được một tên bàn học nói chị ấy ở một quán Bar bị một tên lão bản uống rượu vô lễ, chị ấy dùng cái chết để phản kháng nhưng kết quả là bị đánh một bạt tai. Khi ấy ka đã trưởng thành, cho nên không để chị ấy đi vào mấy quán Bar để hát nữa mà là tìm các cửa hàng khai trương để nàng hát.



- Vừa lúc đó, phong trào thi làm ca sỹ diễn ra rất nóng, ka liền đề nghị chị ấy tham gia. Chẳng qua là, làm cho ka không nghĩ tới, cái gọi là cuộc thi chọn ca sỹ còn hắc ám hơn so với những quán Bar, bởi vì chị ka xinh đẹp cho nên mỗi lần lúc ở vòng loại đều gặp phải quy tắc ngầm, bởi vì chị ấy không muốn cúi đầu cho nên mỗi lần tham gia thì nàng liền bị loại.



Nói tới đây, Trang Bích Phàm vứt tàn thuốc, lau lấy nước mắt, hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Bùi Đông Lai, nói:



- Bởi vì tính công bằng ở cuộc thi lần này cho nên chị của ka không bị loại, một đường đi tới bây giờ, lại không nghĩ rằng….



- Bích Phàm, không cần phải lo lắng, ka đã nói rồi, chức vô địch lần này sẽ thuộc về chị chú, không ai có thể đoạt được.



Thấy Trang Bích Phàm nói ra hết tâm sự thì tâm tình liền chuyển biến tốt lên, Bùi Đông Lai mỉm cười vỗ vỗ bả v ai của Trang Bích Phàm.



" Két"



Không đợi Trang Bích Phàm trả lời, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Ngô Vũ Trạch thấy hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất thì liền ra vẻ cả kinh:



- Ka kháo, 2 người các chú muốn làm gì thì cũng nên đóng cửa lại đi a?



- Còn không phải đợi chú đến đưa cúc hoa ra sao?



Trên mặt Trang Bích Phàm nở ra nụ cười sáng lạn.



Sau nụ cười ấy là vẻ đau xót mà không người nào nhìn thấy được.