Siêu Cấp Cường Giả

Chương 302 : Gió tanh mưa máu lên

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Nghe Bùi Đông Lai nói thế không riêng gì tên đại hán đi đầu mà ngay cả những tên đại hán ở phía sau tên thanh niên kia đều cảm thấy nao nao.



Bọn họ đều là thủ hạ tinh anh của Phương Húc Đông, nhận được mệnh lệnh của Phương Húc Đông đến phế bỏ Bùi Đông Lai.



Vì đề phòng Bùi Đông Lai phát hiện nên sau khi Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan ra khỏi biệt thự ở Vịnh Nước Cạn thì bọn hắn cũng không có theo dõi, đợi sau khi 2 người đến Miếu Nhai thì bọn hắn mới tiến hành theo dõi.



Bởi vì sợ Tương Cương trách móc nên Phương Húc Đông không để cho bọn họ cùng động thủ với Bùi Đông Lai, mà là kêu tụi hắn cố ý tạo ra một xung đột, sau đó lộ ra thân phận trước Mộ Khuynh Nhan rồi mới động thủ.



Như vậy cho dù Tương Cương có truy xét sự việc thì Phương Húc Đông cũng có thể giải thích đó là chuyện hiểu lầm, dù sao thì Mộ Khuynh Nhan cũng đã hóa trang, rất khó để nhận ra.



Vôn dựa theo tính toán của tên thanh niên thì sau khi bọn chúng đụng vào Bùi Đông Lai thì sẽ ra tay.



Nhưng mà.



Hiện giờ, thấy Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh hơn nữa lại nói " Tao đã chờ chúng mày rồi" thì tất cả bọn hắn liền quên cả động thủ.



- Các người muốn làm gì?



Lúc này, Mộ Khuynh Nhan đứng lên, vẻ mặt tức giận nói.



- Phắc, mày muốn chết.



Lời nói của Mộ Khuynh Nhan khiến một tên đại hán lấy lại tinh thần sau đó hắn quát lên một tiếng lớn rồi vung quyền hướng về phía Bùi Đông Lai.



Mắt thấy một quyền của tên đại hán kia thì tay phải của Bùi Đông Lai chém ra, ngăn cản nắm đấm của tên đại hán kia.



" Bốp"



Nắm đấm của tên đại hán nện ngay vào lòng bàn tay Bùi Đông Lai, hắn chỉ cảm thấy giống như đấm vào một miếng sắt.



Sau đó, không đợi hắn thu quyền, 5 ngón tay của Bùi Đông Lai khẽ bóp lại, trực tiếp nắm lấy tay của tên đại hán kia rồi đột nhiên bẻ xuống.



" Răng rắc"



Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của tên đại hán trực tiếp bị Bùi Đông Lai bẻ gãy, cả người hắn liền quỳ rạp xuống đất.



" Bịch"



Bùi Đông Lai cũng không dừng lại mà một cước đá vào người tên đại hán kia.



" Rầm…Loảng xoảng"



Thân hình tên đại hán liền nện trên một chiếc bàn gỗ, tất cả những thứ chén, đĩa trên bàn đều rơi hết xuống đất.



"A..."



Khách nhân của bàn đó thấy một màn như vậy thì liền hét lên một tiếng thét chói tai, sau đó cất bước bỏ chạy.



- Các anh em, cmn, đập chết mẹ tên vương bát đản này.



Một gã đại hán liền quăng một bao đen lên bàn.



Dưới ánh đèn, có thể thấy trong bao toàn là mã tấu.



"A..."



Thấy được trong bao toàn là mã tấu thì những tên khách nhân đều sợ hãi kêu lên rồi chạy trốn còn ông chủ thì núp ở phía sau chỗ thu tiền.



Mà Mộ Khuynh Nhan thì bị một màn này dọa cho sắc mặt trắng bệch, nàng liền quên nói ra thân phận của mình, dùng Tương Cương để uy hiếp bọn chúng.



Tên thanh niên đầu lĩnh thấy vậy thì liền rút một cây mã tấu ra, làm ra bộ dạng lúc nào cũng có thể chém vào Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai thấy thế thì không nói nhiều, một cước đá vào chiếc ghế ở trước mặt.



" Bịch"
A Uy sắp khóc, đồng thời vì muốn tăng thêm độ thuyết phục, hắn chỉ vào những tên đại hán đang quỳ dưới đất kia:



- Nếu không tin thì Mộ tiểu thư có thể hỏi bọn hắn, chúng ta đều là người giúp Đông ca quản lý bãi Cửu Long.



Lại nghe A Uy nói nữa, Mộ Khuynh Nhan liền sững sờ ngay tại chỗ. Nàng thật không nghĩ ra vì sao Phương Húc Đông lại phái người dến đối phó với Đông Lai.



- Làm sao Phương Húc Đông lại có thể làm như thế?



Sắc mặt Mộ Khuynh Nhan giận dữ trên trắng bệch, nói:



- Đông Lai, hiện tại tớ đem chuyện này nói cho nghĩa phụ biết để người trừng phạt Phương Húc Đông.



Nói xong, không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Mộ Khuynh Nhan liền cầm điện thoại ra bấm số của Tương Cương.



Bùi Đông Lai thấy thế, nghĩ nghĩ, không có ngăn cản hành động của Mộ Khuynh Nhan.



- Khuynh Nhan.



Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tương Cương liền vang lên.



- Nghĩa phụ, Phương Húc Đông quá ghê tởm, hắn dám phái người đối phó với Đông Lai, nghĩa phụ nhất định phải trừng phạt hắn.



Mộ Khuynh Nhan liền trực tiếp nói.



" Ách"



Đầu bên kia điện thoại, Tương Cương nghe được thì ngẩn ra, sau đó nhíu mày hỏi:



- Khuynh Nhan, Đông Lai có bị thương không?



- Không.



- Cậu ta đang ở bên cạnh con sao?



- Vâng.



- Con để cho cậu ta nghe điện thoại.



Mộ Khuynh Nhan nghe xong thì liền đi đến trước người Bùi Đông Lai, nức nở nói:



- Đông Lai, nghĩa phụ muốn nói chuyện với cậu.



- Tương tiên sinh.



Bùi Đông Lai tiếp nhận di động, ngữ khí bình tĩnh nói.



- Đông Lai, thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, thật sự có lỗi với cậu quá.



Đầu bên kia điện thoại, trước tiên Tương Cương nói lời cảm ơn sau đó thề son thề sắt nói:



- Cậu yên tâm, chuyện này nhất định ta sẽ cho cậu một công đạo, ta sẽ trở về Nam Cảng.



- Được.



Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm rồi cấp ra trả lời thuyết phục.



Nam Cảng.



Gió tanh mưa máu lên.