Siêu Cấp Cường Giả

Chương 313 : Mãnh Long Quá Giang (11)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


"Ò e… Ò e…"



Đồng thời với tiếng súng vang lên trên đỉnh núi, tiếng còi cảnh sát dưới chân núi cũng vang lên, từng chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới núi Thái Bình.



Dưới chân núi Thái Bình, bởi vì lúc trước phát sinh chuyện bắn nhau, những du khách nghe được tiếng súng vội vàng trốn xuống núi, một lần nữa nghe được tiếng súng, đều là lộ ra bộ dáng sợ hãi, không nhịn được đem ánh mắt nhìn lên hướng đỉnh núi.



Bọn họ không cách nào nhìn thấy được mọi chuyện phát sinh trên đỉnh núi, cũng không cách nào phát hiện thấy Bùi Đông Lai đang lợi dụng đai lưng đặc biệt lướt xuống dưới chân núi.



Dưới màn đêm, Bùi Đông lai cấp tốc lướt xuống dưới chân núi, sau khi nghe được tiếng súng, phản ứng đầu tiên là biết Tương Cương đã xảy ra chuyện.



- Phong Diệp, chuyện gì xảy ra vậy?



Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, Bùi Đông lai nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía bộ đàm rống lớn.



"Hô… Hô…"



Bởi vì tốc độ trượt thật sự quá nhanh, thanh âm của Bùi Đông Lai bị tiếng gió bao phủ, căn bản không có cách nào thông qua bộ đàm truyền vào trong tai Phong Diệp.



Nhận thấy được điểm này, mặc dù trong lòng Bùi Đông Lai lo lắng vạn phần, nhưng hắn biết dù mình có hét rách cổ họng thì Phong Diệp cũng không nghe được, không thể làm gì khác hơn là đợi đến khi xuống dưới chân núi xong sẽ liên lạc lại với Phong Diệp.



Sau đó, mắt thấy khoảng cách với xe cáp dưới chân núi đã càng ngày càng gần, hai tay Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực hạ xuống.



"Vù…"



Đai lưng có tính chất đặc biệt cùng dây cáp ma sát kịch liệt với nhau, vang lên không ngừng, tia lửa văng khắp nơi, tốc độ của Bùi Đông lai bắt đầu giảm bớt.



- A, nhìn xem!



Đột nhiên, một gã du khách đứng ở bên cạnh xe cáp thấy Bùi Đông Lai đang giảm tốc độ, hay tay nắm đai lưng, trượt xuống dọc theo đường cáp treo, kéo đồng bạn bên cạnh thất thanh hét to.



"Vèo!"



Không đợi gã du khách kia nghiêng đầu sang nhìn, Bùi Đông Lai đột nhiên buông đai lưng có tính chất đặc biệt ra, tung người nhảy xuống, hai tay chụp vào thân của một cây đại thụ.



"Ba!"



"Răng rắc!"



Một tiếng giòn tan vang lên, hai tay Bùi Đông Lai chộp vào trên thân cây, thân cây không cách nào thừa nhận lực lượng khổng lồ đó, trực tiếp gãy lìa.



Sau khi mượn thân cây đỡ phần lớn lực đạo, Bùi Đông Lai nhẹ buông tay, cả người rơi xuống trên mặt đất, thân mình lăn lộn ngay tại chỗ, hoàn toàn giải hết lực đạo khi rơi.



- Có chuyện gì xảy ra?



Cùng lúc đó, tên đồng bạn bị tên đứng bên cạnh xe cáp kéo áo nhìn đường cáp treo trống rỗng, sắc mặt nghi ngờ nói.



" Ách…"



Tên du khách mới vừa nhìn Bùi Đông Lai trượt xuống theo đường cáp treo kia trợn mắt há hốc mồm mà đứng nguyên tại chỗ, hắn há to mồm ra nhưng lại không cách nào nói được một tiếng.
Uông Chu được cho là nhân vật số ba trong Hồng Tinh, lúc này Tương Cương đã chết, trong chỗ này thân phận cùng uy vọng của hắn là cao nhất, hắn trầm ngâm chốc lát, làm ra quyết định.



Nghe được lời nói của Tiết Khiêm cùng Uông Chu…, đám người A Minh đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỗ sâu nhất trong đôi mắt hiện lên một tia vui sướng.



Sau đó, bọn họ không dám chậm trễ, trước tiên ôm lấy thi thể của Tương Cương cùng Hắc Long.



Mà Uông Chu lại là lấy ra điện thoại di động bấm số điện thoại của Phương Khôn.



Phương Khôn đã rời khỏi núi Thái Bình đã sớm nhận được tin nhắn báo tin mừng của A Minh, biết được tin tức Tương Cương đã bị giết chết, đang ngồi ở trong ô tô, nhìn màn đêm của núi Thái Bình, sắc mặt thích ý hút xì gà.



"Reng… Reng…"



Nghe được thanh âm chấn động của điện thoại di động, thấy trên màn hình biểu hiện là số điện thoại của Uông Chu, Phương Khôn mỉm cười gạt tàn thuốc, cầm lấy điện thoại di động ấn nghe, giả vờ ngu ngốc hỏi:



- Tiểu Chu, chúng tôi sau khi xuống núi nghe được trên núi truyền đến tiếng súng, rốt cuộc có chuyện xảy ra vậy?



- Đại ca đã chết.



Uông Chu cắn răng nói.



- Cái gì?



Đầu bên kia điện thoại, tuy trong lòng Phương Khôn vui vẻ nở hoa, nhưng lại diễn xuất một bộ dáng hết sức khiếp sợ.



- Chúng tôi bị người của Đông Tinh phục kích ở trong công viên, thật vất vả mới thoát ra được, kết quả lại bị tên Bùi Đông Lai kia tính kế —— hắn dẫn người giết chết đại ca!



Sắc mặt của Uông Chu đầy hận ý nói.



- Mẹ kiếp, tôi cũng biết là cái tên tiểu súc sinh kia cố ý lấy lòng đại ca là có ý đồ mà!



Phương Khôn hổn hển mắng.



- Anh Khôn, trước tiên anh hãy nói chuyện với bên cảnh sát để bọn chúng đừng nên cản trở bọn tôi xuống núi.



Uông Chu nói:



- Mặt khác, lấy danh nghĩa của anh ban bố một cái lệnh truy sát —— vô luận phải trả giá cỡ nào, chúng ta nhất định phải vì đại ca báo thù!



- Không riêng gì lệnh truy sát trong hắc đạo, còn có lệnh truy nã của cảnh sát.



Phương Khôn nghiến răng nghiến lợi nói ra kế hoạch đã sớm nghĩ kỹ:



- Ta muốn tên tiểu súc sinh kia phải để mạng ở lại Nam Cảng bồi táng cùng đại ca!