Siêu Cấp Cường Giả

Chương 317 : Mãnh Long Quá Giang (15)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Thâu tóm Đông Nguyệt bang, thống nhất hắc đạo Đông Hải.



Mãnh long quá giang, áp Hồ Giang địa đầu xà.



Chỉ quân hướng tây, diệt trừ Dương Sách, chiếm được Nam Tô.



Hết thảy chuyện này, khiến cho Quý Hồng trong một thời gian ngắn, trở thành một viên minh châu lỗng lẫy nhất trong giới hắc đạo TQ.



Phương Khôn thân là nhân vật số hai của Hồng Tinh, tự nhiên cũng nghe nói tới một loạt những sự kiện không thể tin nổi liên quan tới Quý Hồng.



Lúc trước, khi Quý Hồng còn chưa làm ra những chuyện này, bao gồm cả Phương Khôn ở bên trong nam nhân nam bán quốc chỉ dám đứng nhìn, không dám khinh nhờn nàng; hôm nay, Quý Hông lấy bộ dạng không ai bì nổi khuếch trương thế lực, trở thành lão đại xã hội đen vùng tam giác Trường Giang lấy thúng úp voi, Phương Khôn lại càng không dám đi trêu chọc Quý Hồng —— song phương từ đầu, đã luôn luôn không có liên quan gì tới nhau!



Ở dưới dạng tình hình này, Bùi Đông Lai người bị hắn biến thành sơn dương thế tội lại trở thành lão bản của Quý Hồng.



Rung động này đối với Phương Khôn quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, thế cho nên cả người hắn hoàn toàn bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả điện thoại rơi ở trên xe, màn hình nứt vỡ cũng không có phát hiện.



Phương… Phương gia làm sao vậy?



Cận vệ của Phương Khôn thấy hắn giống như là bị mất hồn, vẫn duy trù bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hết sức nghi ngờ, lại không dám lên tiếng quấy rầy Phương Khôn.



- Điện… Điện thoại di động!



Không biết qua bao lâu, trong lòng Phương Khôn vừa động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngạc nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, phát hiện màn hình di động đã nứt vỡ, lập tức hướng về phía tên cận vệ rống lớn một tiếng.



Phương Khôn đột nhiên rống lớn khiến cho tên hộ vệ sợ đến mặt biến sắc, tay khẽ run rẩy, ô tô chao đảo một trận.



Có lẽ nhìn ra Phương Khôn dường như bị chuyện gì đó kích thích, tên hộ vệ không dám lên tiếng, mà cực kỳ nhanh lấy điện thoại di đông từ trong túi ra, đưa cho Phương Khôn.



- Số điện thoại của Húc Đông là gì?



Một tay nhận lấy điện thoại di động, Phương Khôn vốn định trực tiếp bấm số điện thoại của Phương Húc Đông, kết quả bởi vì quá mức khẩn trương và kích động, đầu có chút say xe, căn bản nhớ không ra, không thể làm gì khác hơn là hỏi tên hộ vệ.



- Phương gia, ở trong list danh bạ.



Tên hộ vệ hồi đáp.



Nghe được lời nói của tên hộ vệ…, Phương Khôn không nói gì nữa, mà là mở danh bạ ra, tìm kiếm số điện thoại của Phương Húc Đông.



Cùng lúc đó, trong hội sở Baby, tất cả thủ hạ của Phương Húc Đông toàn bộ chết dưới họng súng của Bùi Đông Lai, chỉ còn một mình hắn còn sống.



"Ọe…"



Trong đại sảnh, tấm thảm bằng lông dê có màu trắng hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, huyết khí ngất trời, Phương Húc Đông nằm trên mặt đất, dạ dày co quắp một trận, cái eo đột nhiên cong lên, cong thành hình dáng con tôm, há mồm ói lên ói xuống.



Phương Húc Đông phun ra ước chừng nửa phút, đem hết cả dịch dạ dày phun hết ra.



Sau khi ói xong, cả người Phương Húc Đông thư thái hơn rất nhiều, cũng thanh tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn thoáng qua thi thể ở khắp nơi, thân thể giống như là bị chạm điện, từ từ co quắp lại, sau đó… Tốc độ co quắp càng lúc càng nhanh, biên độ càng lúc càng lớn.



- Lúc trước tao với mày nói chuyện với nhau, tao đã nói rồi, nếu như mày dám động vào một cọng tóc của Khuynh Nhan, tao sẽ đồ sát cả nhà mày (bá đạo vãi).



Đại sảnh vốn đang an tĩnh, thì giọng nói của Bùi Đông Lai bỗng nhiên vang lên.
Bùi Đông Lai chủ động mở miệng, giọng nói bình tĩnh như mặt hồ không có sóng.



- Mày… Mày…



Phương Khôn giận đến bộ ngực thấy đau đớn, muốn nói cái gì, lại chỉ có thể nói lên một từ "Mày".



- Tao nhớ được, mới vừa rồi mày nói chỉ cần tao không giết con của mày, tao có thể tùy ý nói điều kiện, đúng không?



Không đợi Phương Khôn nói ra câu kế tiếp, Bùi Đông Lai mở miệng một lần nữa.



"Ách?"



Lời nói của Bùi Đông Lai như một tia sáng trong bóng đêm vậy, khiến cho Phương Khôn không khỏi ngẩn ra, sau đó… Hắn khẩn cấp nói:



- Đúng vậy! Chỉ cần cậu không giết con trai của tôi, cậu có điều kiện gì xin cứ nói!



- Tốt, bây giờ chúng ta nói chuyện qua màn hình.



Bùi Đông Lai vừa nói vừa bật màn hình lên.



Đầu bên kia điện thoại, Phương Khôn luôn luôn lấy tỉnh táo bình tĩnh là phương châm cũng là bị dọa đến thất thần, cơ hồ không chút suy nghĩ, liền bật màn hình nói chuyện lên, sau đó đưa điện thoại di động để trước mặt.



Nương theo ánh đèn trong xe, hắn rõ ràng nhìn thấy, trên màn hình, Phương Húc Đông khuôn mặt mơ hồ đầy huyết nhục, trên người hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa hồ như một huyết nhân, dựa vào trên tường.



- Húc Đông!



Thấy một màn như vậy, sắc mặt Phương Khôn bi thống hô to.



"Pằng!"



Đáp lại Phương Khôn chính là một tiếng súng vang lên.



"Phốc!"



Trong cái nhìn chăm chú của Phương Khôn ở bên trong, đầu Phương Húc Đông trong nháy mắt nở hoa, tựa như một vòi máu phun ra.



"AAA!"



Phương Khôn cả người chấn động, điện thoại di động một lần nữa từ tay hắn rơi xuống.



- Điều kiện mà tao muốn chỉ có một, đó là Phương gia từ trên xuống dưới, gà chó không tha!



Không đợi điện thoại di động rơi xuống đất, một giọng nói lạnh lẽo từ ống nghe truyền ra.











XỊT ĐẤY