Siêu Cấp Cường Giả

Chương 327 : Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(5)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Bởi vì… Ông đang đi tìm cái chết!



Trong thư phòng an tĩnh, giọng nói lạnh như băng của Quý Hồng thông qua điện thoại rơi vào trong tai của Vệ Minh, giống như một đạo sấm rền nổ vang khiến trong lòng Vệ Minh nhấc lên sóng to gió lớn, suy nghĩ miên man thế cho nên quên cả trả lời.



Nếu như không phải là xác định người ở đầu bên kia điện thoại là Xà mỹ nữ người khiến nam nhân nam bán quốc kinh hồn táng đảm, nhất định Vệ Minh sẽ cúp điện thoại, sau đó khiến cho đối phương biết rốt cuộc là người nào đi tìm chết!



Trên cái thế giới này không có nếu như.



Thân là nhân vật số hai của cảnh vụ Nam Cảng, Vệ Minh không phải là kẻ ngu ngốc lý trí nói cho hắn biết Quý Hồng mới quật khởi gần đây hơn nửa đêm gọi điện thoại cho hắn, nói ra một câu như vây tuyệt đối không phải là nói đùa cũng không phải là ăn nói bừa bãi.



Đồng thời trong lòng hiểu được điểm này vẻ mặt của Vệ Minh trong lúc lơ đãng trở nên ngưng trọng:



- Quý tiểu thư, ý của cô là tôi không chọc nổi cái tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia?



- Trưởng phòng Vệ, Nam Cảng là một nơi đặc thù ông thân là phó trưởng phòng cảnh vụ hẳn là nắm được quyền to, thế cho nên dù là Tương Cương hay là Lăng Hoa Cường đều phải cần lấy lòng ông.



Quý Hồng trả lời một nẻo mà lại là một câu trả lời lập lờ nước đôi sau đó lại hỏi ngược lại:



- Chẳng qua… Ông cảm thấy quyền lực ông nắm giữ trong tay lớn hay là quyền lực trong tay Tào Nghiễm Giang mới ngã ngựa không lâu trước lớn hơn?



Tào Nghiễm Giang.



Quý Hồng vừa dứt lời, trong lòng Vệ Minh liền hiện ra một cái đáp án.



Đúng như lời của Quý Hồng, Nam Cảng là một nơi hết sức đặc thù, dù hắn chỉ là một phó trưởng phòng cảnh vụ bàn về cấp bậc hành chính cũng chỉ là cấp phó sảnh, bàn về thực quyền cũng chỉ là trong hệ thống cảnh sát hơn nữa còn không phải là người đứng đầu!



Mà Tào Nghiễm Giang thân là nhân vật số ba chưởng quản kinh tế của tỉnh Hồ Giang, chính là cấp phó tỉnh hàng thật giá thật, bàn về quyền lực thì lớn hơn hắn nhiều lắm, bàn về thân phận thì càng hiển hách hơn so với hắn!



Huống chi Tào Nghiễm Giang là một thành viên của phe cánh Diệp gia?



Ở dưới dạng tình hình này, hắn lấy cái gì đánh đồng cùng Tào Nghiễm Giang?



Chẳng qua là.



Đồng thời trong lòng hiện ra đáp án thì vẻ mặt của Vệ Minh cũng là hết sức nghi ngờ sau đó trong lòng hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhất thời sắc mặt biến đổi nhưng lại không dám khẳng định.



- Trưởng phòng Vệ, ông có phải rất nghi ngờ hay không, tại sao tôi lại đem ông cùng Tào Nghiễm Giang so sánh với nhau?



Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng dường như có thể đoán được tâm tư của Vệ Minh, vẫn là một giọng nói mê chết người không cần đền mạng nói:



- Ân, tôi nghĩ ông cũng đã đoán được một chút rồi nhỉ, vậy thì ông nói một chút xem ông đoán được cái gì?




Điện thoại vừa chuyển thì liền truyền ra giọng nói vô cùng rõ ràng của Vệ Minh đủ để cho mọi người trong đại sảnh đều nghe được, đồng thời cũng khiến mọi người nhận ra được vẻ ngưng trọng cùng lo lắng trong giọng nói của hắn.



Lữ Duy không nói gì mà là ngước mắt nhìn Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai cũng không nói gì, tựa hồ như mọi chuyện không liên quan đến hắn vậy.



Lữ Duy thấy thế nỗi lo lắng lập tức treo lên đến tận cổ họng, không biết nên trả lời Vệ Minh như thế nào.



- Lữ Duy, nói đi!



Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh đã tin lời của Quý Hồng…, ở dưới dạng tình hình này mặc dù hắn không biết Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào nhưng hắn tin tưởng rằng nếu như Bùi Đông Lai có thể khiến cho Quý Hồng nói cho hắn nhiều như vậy thì việc Bùi Đông Lai có thể đùa chết hắn tuyệt đối là một chuyện hết sức dễ dàng. Vì thế thấy Lữ Duy không nói lời nào hắn liền gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.



- Vệ… Trưởng phòng Vệ, tôi… Tôi bị mục tiêu bắt cóc.



Một lần nữa nghe thấy lời của Vệ Minh, sắc mặt của Lữ Duy ủy khuất, lo lắng hồi báo.



Bắt cóc?



Vệ Minh lập tức sửng sốt sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng hơn:



- Lữ Duy, để cho người của cậu không cần hành động thiếu suy nghĩ, mặt khác cậu đem điện thoại cho Bùi tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với hắn.



- Trưởng phòng Vệ, tôi ở ngay bên cạnh.



Bùi Đông Lai giọng nói bình tĩnh nói.



- Xin lỗi, Bùi tiên sinh chuyện đêm nay đúng là một cái hiểu lầm, tình huống cụ thể chờ chúng ta gặp mặt tôi sẽ cho ngài một lời giải thích.



Trái tim của Vệ Minh đập điên cuồng nói:



- Hiện tại tôi lập tức qua đó, trong vòng ba mươi phút nữa sẽ đến.



- Tốt, tôi chờ ông.



Đối mặt với cục diện như thế, trên mặt Bùi Đông Lai không có lộ ra chút xíu kinh ngạc nào, theo hắn xem ra nếu Vệ Minh vì lợi ích mà bỏ qua Hồng Tinh hợp tác cùng Lăng Hoa Cường, như vậy lúc đối mặt với cường quyền trước mặt tuyệt đối sẽ trở mặt cùng Lăng Hoa Cường.



" Ách…"



Cùng Bùi Đông Lai bất đồng, trong đại sảnh ngoại trừ Uông Chu đã biết được thân phận chân thực của Bùi Đông Lai ra những người khác đều khẽ nhếch miệng, dùng một loại ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Bùi Đông Lai —— hắn rốt cuộc là ai?