Siêu Cấp Cường Giả

Chương 329 : Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(7)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Không thể nào!



Tuyệt đối là không thể nào!



Dưới ánh đèn, Lăng Hoa Cường dùng sức lắc đầu, không ngừng tự nói với lòng mình như vậy.



Bởi vì, hắn thật sự không cách nào tìm ra lý do khiến cho Vệ Minh phải sợ Bùi Đông Lai!



Dù sao, Bùi Đông Lai chỉ là một người đến từ đại lục, ở Nam Cảng không có bất kỳ căn cơ nào, mà Vệ Minh lại chính là nhân vật số hai của cảnh sát Nam Cảng!



Hai người so với nhau thì khác biệt hoàn toàn.



Mặc dù lý trí nói cho Lăng Hoa Cường biết chuyện này có vẻ quá mức hoang đường, nhưng mà Lăng Hoa Cường cũng hiểu được Lữ Duy không thể nào vô cớ lại lừa gạt hắn, cho nên hắn chưa từ bỏ ý định hỏi:



- Lữ đội trưởng, làm sao anh biết Vệ trưởng phòng sợ hãi tiểu tử đại lục kia?



- Vệ trưởng phòng đã gọi điện thoại cho tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia để xin lỗi, hơn nữa còn nói rõ là muốn gặp mặt đích thân giải thích. Rồi sau đó tới biệt thự Tương gia bảo tôi đi ra ngoài. Lúc ấy tôi bị tên kia chế trụ không dám làm ra cử động nào chỉ có thể đợi tên kia mở miệng, kết quả là Vệ trưởng phòng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng!



"Đô… Đô…"



Lữ Duy vừa dứt lời, liền phát hiện Lăng Hoa Cường đã cúp điện thoại.



Trong biệt thự Bán Sơn, Lăng Hoa Cường nhận được kích thích to lớn không có tâm tình đi suy nghĩ vì sao Vệ Minh lâm trận phản bôi, mà là trực tiếp bấm số điện thoại của Vệ Minh.



"Reng… Reng …"



Trong biệt thự Tương gia, Vệ Minh vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Bùi Đông Lai lúc vừa đứng dậy liền phát hiện điện thoại trong túi áo rung lên.



Nhận thấy được điểm này, chân mày Vệ Minh không khỏi nhảy lên.



- Vệ trưởng phòng, nếu như tôi không có đoán sai hẳn là điện thoại của Lăng Hoa Cường?



Bùi Đông Lai vô tình nhắc nhở.



Vệ Minh liền biến sắc mặt, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi sau đó hắn lấy điện thoại di động ra thấy trên màn hình di động biểu hiện đúng là số điện thoại của Lăng Hoa Cường, lúng túng gật gật đầu.



- Vệ trưởng phòng, trong đội ngũ của ông có nội gian.



Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:



- Vì bảo vệ cho kế hoạch của chúng ta không có tý sai sót nào tôi đề nghị ông tí nữa không để cho toàn bộ thủ hạ tham gia chuyện lúc nãy tham gia vào hành động lần này.



- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.



Vệ Minh gật đầu sau đó cấp ra câu trả lời chắc chắn, sắc mặt lúng túng rời khỏi biệt thự.



Mắt thấy Vệ Minh rời đi, năm tên đại lão bao gồm cả Hồng Tinh đều là kính sợ nhìn Bùi Đông Lai.



Theo bọn hắn xem ra, nếu như kế hoạch mà Bùi Đông Lai vừa vạch ra lúc nãy có thể áp dụng mà nói thì Lăng Hoa Cường sẽ tự ngã xuống hoàn toàn đồng thời từ nay về sau Đông Tinh sẽ xóa tên khỏi hắc đạo Nam Cảng.



- Bùi tiên sinh vì giúp báo thù cho đại ca mà làm hết thảy chuyện này, chúng tôi đều được thấy tận mắt.



Uông Chu trầm ngâm một chút mở miệng tỏ thái độ:



- Đồng dạng nếu không có Bùi tiên sinh hẳn là mọi người chúng tôi đang ngồi đây rất có thể đã giống với đại ca, Hồng Tinh cũng không còn tồn tại nữa!



Đối với lời nói của Uông Chu thì bốn vị đại lão Hồng Tinh không có bất kỳ dị nghị nào.



- Đợi sau khi chuyện này kết thúc năm huynh đệ chúng tôi sẽ đề cử Bùi tiên sinh lên đảm nhiệm chức đại ca của Hồng Tinh.
Chu Nhược Đồng thấy thế bị dọa cho sợ đến vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Hoa Cường.



"Hô… Hô…"



Không để ý đến Chu Nhược Đồng Lăng Hoa Cường đầu tiên là dùng sức phun ra hai ngụm khó chịu, sau đó hai mắt tỏa ra hỏa khí cúp điện thoại nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Vệ Minh.



Cùng lúc trước bất đồng, lúc này đây điện thoại rất nhanh được nối.



- Vệ Minh, con mẹ nó, tôi cần một lời giải thích!



Dưới ánh đèn, Lăng Hoa Cường giống như là một đầu sư tử bị chọc giận hai mắt đỏ bừng, ánh mặt lạnh lẽo khiến cho người khác không rét mà run.



- Ông còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi để đòi giải thích sao?



Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa bị Lăng Hoa Cường kéo lên thuyền giặc xuống báo cáo với Diêm Vương gia, thì cũng nổi giận lôi đình trực tiếp nói tục:



- Lăng Hoa Cường, con me nó tôi còn muốn hỏi ông có ý gì đấy? Con mẹ nó ông biết thân phân của cái người gọi là Bùi Đông Lai kia không?



- Hắn là ai vậy?



Lời nói của Vệ Minh khiến cho Lăng Hoa Cường ý thức được cái gì, hỏa khí tiêu tan vài phần theo bản năng hỏi.



- Quý Hồng ở thời gian ngắn gần đây ở vùng tam giác Trường Giang hô phong hoán vũ còn đi làm công cho hắn, con mẹ nó ông nói hắn là ai hả?



Vệ Minh gầm nhẹ lên.



- Cái gì?



Bên tai vang lên lời nói của Vệ Minh…, Lăng Hoa Cường bị dọa sợ đên nỗi trực tiếp nhảy dựng khỏi ghế salon.



Người có tên, cây có bóng.



Lăng Hoa Cường thân là đại ca của Đông Tinh chẳng những nghe nói qua đại danh của Quý Hồng lại nghe nói đến một loạt sự tích nghịch thiên gần đây của Quý Hồng!



Hắn thậm chí còn biết Quý Hồng thông qua sự trợ giúp của Bạch gia một trong tứ đại gia tộc của nước cộng hòa cứng rắn lấy thế mãnh long quá giang đè nén địa đầu xà của Hồ Giang là Phương Chấn, hơn nữa đem con cờ Tào Nghiễm Giang mà Diệp gia cắm ở Hồ Giang kéo xuống ngựa!



Trước đó không lâu, khi hắn thông qua con đường đặc thù biết được hết thảy chuyện này, trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm: kinh khủng.



Theo hắn xem ra, đồng dạng là đại ca xã hội đen hắn và Quý Hồng căn bản là người của hai tầng lớp khác biệt!



Mà hiện giờ Vệ Minh lại nói cho hắn biết Quý Hồng kia khiến cho hắn kính sợ trong lòng lại là người làm công cho Bùi Đông Lai…



Loại tương phản hoàn toàn này khiến cho Lăng Hoa Cường bị rung động quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung!



- Lăng Hoa Cương a là Lăng Hoa Cường, nói như vậy ông cũng biết trong trận chiến Hồ Giang ngay cả thái tử Diệp gia quyền thế như mặt trời ban trưa cũng phải chịu thua, con mẹ nó tôi cũng thật tò mò, ông lấy cái gì đấu với người ta chỉ bằng mấy tên thủ hạ điểu nhân của ông sao? Con mẹ nó tôi nghĩ ông đời này làm chó còn hơn đấy!



Trong lòng của Vệ Minh vẫn còn sợ hãi mà mắng nhiệt tình, cảm giác kia hận không được một đao làm thịt Lăng Hoa Cường vậy:



- Quan trọnghơn là, ông muốn làm chó thì làm một mình đi, có muốn chết thì cũng đừng lôi kéo ta vào chứ?



"Xôn xao!"



Không trả lời, điện thoại di động trực tiếp rơi khỏi tay của Lăng Hoa Cường.



"Bịch"



Lăng Hoa Cường trực tiếp bị dọa cho ngất trên mặt đất.