Siêu Cấp Cường Giả

Chương 341 : Thái tử, Hồng Kinh hội

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Trường An ở không dễ, người trong quan trường không có ai rảnh rỗi.



Nói khoa trương một chút thì người bình dân xem quan trường cũng giống như người dương gian nhìn xuống âm phủ, chỉ cần rướn cổ lên nhìn một chút là nổi da gà rồi.



Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lên trên ngọn cây.



Thân là người nối nghiệp đời thứ tư của Diệp gia Diệp Tranh Vanh ngồi ở trong phòng làm việc, hắn không giống như những nhân viên công vụ khác mà ngồi thưởng thức trà ngon hay đọc báo. Mà lúc này hắn đang nhanh chóng viết lại toàn bộ công việc của ngày hôm qua, rồi lựa chọn ra những việc nào cần phải làm trước, những việc nào cần phải giải quyết sau.



" Reng…Reng"



Đột nhiên, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.



Diệp Tranh Vanh để bút xuống, hắn không lập tức nhấc máy lên nghe mà thoáng nhìn qua số người gọi điện, sau đó mới nghe điện thoại:



- Vương chủ nhiệm.



- Tranh Vanh, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.



Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão kia liền nói ngay vào điểm chính, giọng nói cũng không tỏ ra cao cao tại thượng mà cũng không tỏ ra không thể nghi ngờ, giọng điệu của người này vô cùng bình thản.



- Được.



Diệp Tranh Vanh trả lời một câu chắc chắn, sau khi cúp điện thoại xong thì hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.



Đi ở trong hành lang, bước chân của Diệp Tranh Vanh vô cùng ổn định, không để ý đến các phòng làm việc ở 2 biên.



Mặc dù hắn biết rõ, sau lưng của mỗi phòng làm việc đều là những chuyện tranh đấu khi xưa.



Nhưng mà.



Những việc này đối với Diệp đại thiếu gia hắn không có quan hệ với nhau.



Bởi vì, đối với nhiều người quan trường mà nói thì đều muốn vỡ đầu nát óc để chen chân vào một chức vụ hoặc là một phòng làm việc nào đó, nhưng đối với hắn mà nói thì đó chẳng qua chỉ là một cái ao nhỏ thậm chí thì đó chỉ là một cái ván cầu mà thôi.



Rất nhanh, Diệp Tranh Vanh đã đi đến cửa phòng của Vương chủ nhiệm, hắn đứng lại rồi gõ vào cửa.



- Vào đi.



Trong phòng truyền ra một giọng nói hời hợt, vô hình làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.



" Két!"



Diệp Tranh Vanh đẩy cửa vào.
Dường như đã đoán được ý nghĩ trong lòng Hoàng Oanh, Diệp Tranh Vanh cười nhạt.



Sắc mặt Hoàng Oanh liền biến sắc, do dự một chút, nói:



- Nếu không có gì bất ngờ thì 25-12 này Bùi Đông Lai sẽ cùng Cổ Bồi Nguyên đến Yên Kinh để tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận Kinh Tế, hơn nữa rất có thể hắn sẽ là người lên phát biểu, ngoài ra, Tần Đông Tuyết cũng đại diện cho Trần Tử đạo sư lên phát biểu, chúng ta cần phải làm gì?



- Ta cho cô một tháng để cô làm một mô hình luận văn.



Giọng nói của Diệp Tranh Vanh vẫn hời hợt nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác không thể nghi ngờ:



- Cô chuẩn bị để còn mà lên phát biểu.



- Vâng, hội trưởng.



Đầu tiên là Hoàng Oanh ngẩn ra, sau đó tràn đầy vui mừng mà đứng lên, hướng về phía Diệp Tranh Vanh cúi chào lĩnh mệnh.



Diệp Tranh Vanh phất tay kết thúc nói chuyện, Hoàng Oanh thức thời rời đi.



- Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết, cô thật là có phúc mà không chịu hưởng, nếu cô cứ khăng khăng một mực như vậy thì một tháng sau tôi sẽ cho cô biết lựa chọn của cô là ngu xuẩn như thế nào. Tôi còn cho cô biết, thảo căn vẫn mãi là thảo căn cho dù hắn có phủ lên người một bộ y phục hoa lệ thì hắn vẫn không bỏ được tật xấu của một tên thảo căn.



Lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng của Diệp Tranh Vanh, trên mặt Hoàng Oanh nở ra nụ cười lạnh, lặng lẽ nắm chặt 2 đấm.



Cùng lúc đó.



Diệp Tranh Vanh đi đến bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài Tử Cấm Thành rồi lấy ra di động, bấm lấy một số:



- Tôi bất kể cậu dùng biện pháp gò, cậu cần phải giành được chức quán quân của lần Đại Bỉ Võ năm nay.



- Biết rồi, anh.



Đầu bên kia điện thoại, một người đang ở trong trụ sở huấn luyện, trên mặt có trét một lớp nước sơn trước tiên cung kính trả lời Diệp Tranh Vanh, sau đó hỏi thêm:



- Có cần phế bỏ tên phế vật ấy trong lúc cách đấu không?



- Không cần.



Diệp Tranh Vanh lắc đầu:



- Ta sẽ khiến hắn giống như chó có tang mà cút ra khỏi Yên Kinh.