Siêu Cấp Cường Giả

Chương 353 : Bốn phương khiếp sợ (Hạ)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


- Chư vị, xin mọi người yên tĩnh một chút.



Mắt thấy các nhà kinh tế học ở dưới trở nên quá khích thì người chủ trì phải đi ra lên tiếng.



- Cá nhân tôi cho rằng, nếu để mỗi người hỏi một vấn đề thì chỉ sợ đến 12h tối hội nghị cũng chưa kết thúc a.



Đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại thì người chủ trì cười khổ nói.



- Vậy thì đến 12h tối đi.



- Đúng a, lúc trẻ tôi từng vì nghiên cứu mà 3 ngày 3 đêm không chợp mắt, đến 12h thì tính là gì?



Người chủ trì vừa nói xong thì không ít người lên tiếng trả lời, nghe vậy thì không ít người cười lên, không khí trong hội trường cũng được thả lỏng một chút.



Người chủ trì thấy thế thì liền dùng ánh mắt nhìn lên các vị đại lão ở bên trên, thấy mấy vị đại lão gật đầu thì hắn liền đề nghị:



- Tôi đề nghị để đồng chí Bùi Đông Lai lên trình bày bài luận văn của mình, như vậy mới có thể giải thích được những nghi vấn trong lòng mọi người, cũng có thể giảm bớt thời gian đi. Mọi người cảm thấy thế nào?



- Tốt.



Mọi người đều trăm miệng một lời.



- Đồng chí Bùi Đông Lai, vậy thì vất vả cho cậu rồi.



Người chủ trì mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, thầm nghĩ hôm nay Diệp Tranh Vanh đã mất hết mặt mũi rồi.



- Tốt.



Đối với ý kiến của người chủ trì thì Bùi Đông Lai khẽ gật đầu sau đó bước lên đài, bắt đầu giảng giải mô hình luận văn của mình:



- Bản chất của kinh tế là một giá trị hệ thống, cũng chính là giá cả vật chất và tài sản….



1 tiếng sau.



Dựa vào an bài của buổi hội nghị hôm nay thì lúc này đã đến giờ dùng cơm nhưng mà toàn trường không ai rời đi.



2 tiếng sau.



Không ít người cảm thấy đói bụng nhưng mà lại không có ai đề nghị dùng cơm.



3 tiếng sau.


Cổ Bồi Nguyên không nhẹ không nặng nói:



- Chỉ cần cô có thể trả lời mấy vấn đề của tôi thì tôi liền giải thích vấn đề mà cô vừa hỏi ban nãy.



Hoàng Oanh cúi đầu, khuôn mặt biến thành màu gan heo, không phản bác được.



- Tôi biết, trừ nha đầu này ra thì đoán chừng có không ít người đều nghĩ như vậy.



Thấy Hoàng Oanh không dám lên tiếng, Cổ Bồi Nguyên liền đem ánh mắt trên người Hoàng Oanh chuyển đi, vẻ mặt thản nhiên, nói:



- Cho nên, tôi xin mọi người một ít thời gian để giải thích cho mọi người rõ.



- Đối với học sinh này của tôi mà nói thì đây là lần đầu tiên nó đến Yên Kinh để tham gia hội nghị, nó rất muốn chứng minh bản thân mình.



Cổ Bồi Nguyên nói xong thì không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Bùi Đông Lai, gằn từng chữ một:



- Cuối tháng 11 vừa rồi, lúc nó cầm bài luận văn đến gặp tôi thì tôi cũng không có xem luận văn mà nói với nó một câu.



- Tôi nói với nó rằng Cổ Bồi Nguyên tôi cả đời này chưa làm một chuyện gì đuối lý, không thẹn với lương tâm nhưng chỉ cần nó gật đầu, tôi có thể vì nó mà phá lệ một lần. Tôi sẽ hoàn thành bài luận văn cho nó, để cho nó có mặt mũi.



Nói tới đây, Cổ Bồi Nguyên nhớ đến những lời hôm đó của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt có chút kích động:



- Kết quả nó nói với tôi rằng: " Cổ lão sư, xin ngài tin tưởng vào học trò của mình, cháu sẽ không làm mất mặt Bùi gia càng không làm mất mặt ngài."



- Có người từng làm học trò của tôi mà cảm thấy kiêu ngạo, hôm nay tôi ngồi ở chỗ này, có một người học trò như Bùi Đông Lai thì tôi cảm thấy vô cùng tự hào.



Cả hội trường im lặng, vị lão nhân đầu bạc kia, người được xưng là Thái Sơn Bắc Đầu trong Kinh Tế khu vự kia liền kích động, giọng nói vang vọng:



- Bởi vì, ngay cả bài luận văn tôi làm ra cũng không có tư cách để đánh đồng với bài luận văn do chính tay Đông Lai làm ra.



Toàn trường trầm mặc.



Giọng nói của Cổ Bồi Nguyên cứ như vậy mà không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người…..



Thiếu niên Bùi gia đứng lên, cúi đầu vái Cổ Bồi Nguyên một cái thật sâu.



Cúi đầu 90 độ.



- Diệp Tranh Vanh, sau này mời ông thu lại nụ cười kiêu ngạo của mình.



Mắt của cô gái Tần gia đỏ lên, hàm chứa lệ, giọng nói lại lạnh như băng.