Siêu Cấp Cường Giả

Chương 36 :

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Thông thường mà nói thì công ty Sách Thiên thường dùng thủ đoạn đối với các gia đình nằm trong diện giải tỏa này, cho nên cũng sẽ nghĩ đến biện pháp kêu công an đến.



Cho nên đám người Báo ca cũng không ngoại lệ, bọn hắn liền đút tiền cho đám công an kia thậm chí còn rủ đám công an ấy đi mát xa chơi trò "tắm đệ đệ" nữa, quan hệ không bình thường a.



Dưới tình hình như thế thì người của cục công an đến, thiên vị cho ai, không cần nói thì mọi người cũng biết.



Bùi Đông Lai không nghĩ đến đám người đối phương sẽ gọi điện cho công an, lúc này thấy được vẻ hài hước trên khuôn mặt của đám người Khương Nam thì chân mày liền nhíu lại.



- Đông Lai, không cần phải sợ, chính là do bọn hắn động thủ trước, chúng ta làm chứng cho.



Cùng lúc đó, bác gái chủ nhà nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì lập tức nói.



- Đúng đó Đông Lai, bọn hắn chẳng những buộc chúng ta phải kí vào tờ giấy này hơn nữa lại còn động thủ đánh người nữa, quả thực là không coi pháp luật ra gì, đúng lúc cảnh sát đến thì đem toàn bộ đám người kia bắt hết đi.



Bác gái chủ nhà vừa mới mở miệng thì không ít người liền lên tiếng phụ họa.



Hiển nhiên, đối với nhân dân ở dưới tầng chót của xã hội mà nói thì bọn họ sẽ có một lòng tín nhiệm mù quáng đối với cảnh sát những người đại biểu cho chính nghĩa này.



Chẳng qua.



Bùi Đông Lai không nghĩ như vậy, hắn xem ra, tại thời đại mà dùng quyền và tiền thì nhiều khi cái gọi là chính nghĩa cũng nên đem vứt cho chó ăn đi. ( Đạch mẹ, dịch tới câu này mà nghĩ tới chuyện sáng nay gặp, thấy nó đúng cái gì)



Hơn nữa, từ vẻ mặt hài hước của đám người Khương Nam thì Bùi Đông Lai lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.



Vài giây sau thì xe cảnh sát liền dừng lại, một gã nam nhân đầu hói mặc đồng phục cảnh sát nâng cái bụng bia cùng với hai tên cảnh sát khác đi xuống xe.



- Chuyện gì đã xảy ra?



Trung niên đứng đầu sau khi xuống xe, thấy được cảnh tượng như thế này thì sắc mặt liền đổi, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Bùi Đông Lai.



- Đồng chí cảnh sát, lúc nãy khi các đồng chí chưa tới thì đám người này bắt buộc chúng tôi phải ký giấy bán nhà hơn nữa còn ra tay đánh người nữa.



- Đúng rồi, bọn hắn quả thật là đem luật pháp vứt đi, các đồng chí hãy mau bắt đám người ấy lại đi.




- Nếu như Trương sở trưởng đã không tin lời ta thì như vậy đi, chúng ta hãy thử nghiệm một lần.



Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh nói:



- Ngươi có thể gọi điện thoại cho Trịnh Kim Sơn rồi hãy nói ta là Bùi Đông Lai.



Cảnh sát xuất hiện là việc ngoài ý muốn của Bùi Đông Lai, ở hắn xem ra biện pháp duy nhất lúc này chính là gọi điện cho Trịnh Kim Sơn, chỉ cần liên lạc được với Trịnh Kim Sơn thì mọi phiền toái đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.



- Tiểu tạp chủng, não ngươi bị nhúng vào nước rồi hả?



- Đúng vậy, ngươi thì tính là cái thứ đồ chơi gì, Trịnh lão bản sẽ quen biết với ngươi sao?



Đám lưu manh kia liền kéo tên lưu manh cùng với Báo ca ra, trong đó bởi vì thương thế của Báo ca quá nặng cho nên hắn được hai tên lưu manh nâng lên.



- Trương…. Trương ca, giúp ta phế đi tên tiểu tạp chủng này.



Dưới ánh mặt trời, Báo ca chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt thống khổ, thấy được Trương sở trưởng thì giống như là thấy được một người cứu tinh cho nên hắn cố nhịn đau đớn mở miệng ra nói, giọng nói khàn khàn tràn ngập vẻ căm giận.



Trương sở trường thường được Báo ca đưa tiền cho, lúc này nghe được lời nói của Báo ca thì vẻ mặt của hắn trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai rồi gằn từng chữ:



- Tiểu tử, ta cho ngươi biết, nếu ngươi cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ thì ta sẽ gọi điện thoại yêu cầu điều thêm người tới đây.



Không trả lời.



Trương sở trưởng vừa nói xong thì chiếc Bentley của Trịnh Kim Sơn chậm rãi xuất hiện ở phía trước ngõ.



Khi xe dừng lại thì lái xe của Trịnh Kim Sơn từ trên xe bước rồi rồi đi tới đây.



- Thân là cảnh sát nhưng ngươi lại không lấy mình làm gượng, lại cấu kết với đám lưu manh này, hôm nay bộ đồ cảnh sát trên người ngươi thì ta đã định sẵn rồi.



Xuyên qua đám người, thấy được bảng số xe của chiếc Bentley thì trong lòng của Bùi Đông Lai bình tĩnh, ánh mắt như đao quét về phía Trương sở trưởng, giọng nói đã hoàn toàn lạnh xuống.