Siêu Cấp Cường Giả

Chương 374 : Đánh một trận, kinh tam quân (5)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Thời gian giống như là bị dừng lại ngay trong lúc này.



Trong phòng hội nghị, vị đại lão quân đội và mọi người kia đều gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình. Rõ ràng chứng kiến 4 điểm sáng trên màn hình đã bị biến mất hết 3, đây cũng chính là nói, có một thành viên của đội dự bị Long Nha không bị xử lý, mà Bùi Đông Lai lấy một phương thức không thể tưởng tượng nổi để tránh né 4 viên đạn, cả người cuộn thành một quả bóng rơi xuống đất.



Cùng lúc đó, Ngũ Cương thân là chỉ đạo của tiểu đội đặc chiến Đằng Long, luôn luôn dùng ống nhòm quân dụng quan sát Bùi Đông Lai.



“Pằng”



Trong khi hắn đang nhìn chăm chú, thì một viên đạn cao su vô cùng chuẩn xác bắn trúng Bùi Đông Lai.



Nhưng mà.



Trong một khắc khi viên đạn bắn trúng vào Bùi Đông Lai thì đột nhiên thân mình của Bùi Đông lai xoay mạnh một chút, không để cho viên đạn bắn trúng đầu của hắn, mà là bắn vào vai của hắn.



Sau đó không đợi tên thành viên may mắn tồn tại của đội dự bị Long Nha kia kịp bắn phát thứ ba, sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai một tay xách súng, bắn một phát vào chỗ của tên kia.



“Pằng”



Nương theo tiếng súng vang giòn, viên đạn cao su gào thét bay ra, bắn trúng vào ấn đường của tên thành viên đội dự bị Long Nha này.



“Bang”



Bởi vì vị trí mi tâm được mũ sắt che chở, nên viện đạn cao su chỉ bắn vào mũ sắt, phát ra một tiếng vang.



“Ách”



Bên tai vang lên tiếng động giòn vang, cảm nhận được từ vị trí mi tâm truyền đến đau đớn thì tên thành viên đội dự bị Long Nha kia há mồm ra, muốn nói Bùi Đông Lai làm càn, nhưng mà khi hắn dùng ống ngắm chứng kiến Bùi Đông Lai một tay cầm súng, sau đó bắn hắn thì lời nói vừa ra khỏi miệng đành phải nuốt vào trong bụng.



Bởi vì hắn biết rõ, mặc dù là ở trên chiến trường, dưới tình huống bên vai trái bị trúng đạn, Bùi Đông Lai vẫn có thể dùng tay phải để nổ súng.



-     Đông Lai, cậu không sao chứ?



Sau đó, từ trong bộ đàm truyền đến tiếng kinh hô của Ngũ Cương.



Không trả lời.



Trong khi Ngũ Cương và bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha kia đang dùng ống nhòm nhìn mình chăm chú, Bùi Đông Lai không nói hai lời, rút con dao trên người mình ra, đâm một nhát vào bả vai trái của mình.



“Phốc”



Dao đâm vào, máu tươi phun ra.



Một khối máu thịt đầm đìa, xen lẫn y phục tác chiến đẫm máu tươi rơi xuống.
-     Thu được tần số của bọn họ đối với tôi mà nói cũng không phải là một việc khó.



Bùi Đông Lai cười cười, sau đó ở trước ánh mắt chăm chú của mười tên thành viên đội dự bị Long Nha, biến mất ở trong núi rừng rất nhanh.



10’ sau, Bùi Đông Lai đã tìm được loại thảo dược cầm máu, trước tiên dùng dao đào lên, sau đó giã dập ra rồi đắp lên đầu vai.



Mệng vết thương đã được xử lý, không còn chảy máu nữa, nhưng mà vẫn hơi rướm máu, đồng thời chỉ cần thân thể của Bùi Đông Lai hơi phát lực một chút thì có thể khiến cho miệng vết thương rách ra.



Trong lòng hắn hiểu được, tất cả những chuyện này là điều tất nhiên, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, hắn lợi dụng bụi cỏ để ẩn mình, chạy băng băng trong rừng.



-     Một tổ thành viên đều đã bỏ mình, bây giờ chúng ta không biết được tình huống của đối thủ.



Cùng lúc đó, ở trong một sơn cốc cách đó không xa, tổ trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha đang thay đổi tần số, sau đó sử dụng bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh, nói:



-     Vì bảo vệ vinh quang của Long Nha, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể để đối thủ đột phá phòng tuyến của chúng ta.



-     Thề sống chết bảo vệ, Long Nha vô địch!



Tiếng trả lời đều đặn vang lên trong tai nghe.



-     Tiểu Diệp, hiện tại cậu cho rằng tiểu tử đó có thể dẫn dắt anh em của hắn qua sơn cốc mà không thiếu một ai không?



Trong phòng hội nghị, sau khi vị đại lão kia thấy thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long kia chiến đấu, liền hướng về Diệp Cô Thành hỏi.



-     Không thể.



Diệp Cô Thành nhìn thấy 10 điểm sáng trên màn hình đại biểu cho vị trí của mười thành viên đội dự bị Long Nha, lấy phương thức đan chéo để ngụy trang, hoàn toàn đã phong tỏa cửa ra của sơn cốc, mặt không chút thay đổi đưa ra câu trả lời thuyết phục.



Trong mắt hắn, tiểu đội Đằng Long có thể đột phá đạo phòng tuyết thứ nhất dưới tình trạng không có ai tử vong, chính là dựa vào khả năng ẩn núp xuất thần nhập hóa của Bùi Đông Lai, tránh thoát thám báo điều tra, do đó có thể đánh cho thành viên tổ một của đội dự bị Long Nha không kịp trở tay.



Mà giờ phút này, thành viên tổ hai của đội dự bị Long Nha đã ý thức được điểm này nên đã triệu hồi 2 gã thám báo trở về, tính toàn cố thủ.



Dưới tình huống như vậy, dù cho Bùi Đông Lai có được năng lực tác chiến đơn độc và khả năng chỉ huy xuất sắc, cũng không thể dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long vượt qua núi rừng mà không chút tử vong được.



-     Đồng chí Diệp Cô Thành, vô luận hắn có thể làm được điều này hay không thì hắn đều là người thằng trong trận đấu này!



Nghe lời nói tự tin của Diệp Cô Thành, nghĩ đến việc dù biểu hiện của Bùi Đông Lai có xuất sắc hơn nữa cũng rất khó tiến vào Long Nha, Trần Quốc Đào hừ lạnh nói:



-     Long Nha được xưng là vô địch ở trong nước, ở trước mặt hắn hoàn toàn là chuyện cười!



Diệp Cô thành mỉm cười, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.