Siêu Cấp Cường Giả

Chương 389 : Trời sập xuống, Qua tử khiêng (1+2)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Tờ mờ sáng, Quý Hồng đã đến Yên Kinh, trên người mặc một bộ áo gió màu đỏ, lái chiếc xe BMW7. chạy nhanh về hướng Yến Kinh, lòng vòng một hồi tới một con hẻm nhỏ nhưng tiếng tăm lại thật lớn.



Sở dĩ nói tiếng tăm lớn là bởi vì ở trong ngõ nhỏ kia tồn tại hơn 10 ngôi nhà kiểu tứ hợp viện, so với Hàng Hồ, Thanh Long sơn trang thì cho dù là người có tiền cũng không mua được.



Tia nắng đầu tiên của ngày mới, xuyên qua đám mây từ phía đông chiếu xuống. Quý Hồng ngồi ô tô đến ngõ nhỏ, lại trước một căn tứ hợp viện, xuống xe nhẹ tay gõ lên cửa.



"Ket...Kẹt"



(DM tụi khựa nữa, thì chỉ cần tả là mở cửa ra được rồi, liên tùng tục, tất cả các bộ truyện của lũ nó không xót cảnh mở cửa nào, làm như tụi nó thích cảnh mở cửa lắm thì phải)



Nương sau tiếng mở cửa, cánh cửa được mở ra. 



Người mở cửa mặc một thân trường bào màu trắng, làm cho người ta có cảm giác không nhiễm một hạt bụi, cùng với cái khí chất hoàn mỹ, ngạo khí ngút trời dung hợp lại với nhau.



-    Sư phụ!



Nhìn thấy một thân ảnh mặc trường bào trắng, Cô Độc Phong Ảnh. Quý Hồng có chút kích động.



-    Vào đi.



Kẻ cả đời kiêu ngạo, Cô Độc Phong Ảnh nhìn thấy đồ đệ duy nhất của mình thì liền lộ ra một nụ cười thản nhiên.



Quý Hồng gật đầu, đi vào bên trong tứ hợp viện, nhìn thấy Bùi Vũ Phu đang ngồi trên một cái ghế đá, trên bàn đá bày ra một bàn cờ vây, ván cờ đang đánh được một nửa.



-    Bùi thúc.



Nhìn thấy Bùi Vũ Phu không còn bộ dáng lôi thôi, Quý Hồng ngẩn người ra, sau đó vội vàng hành lễ.



-    Quý nha đầu, sư phụ của cô đã thua ta ba ván rồi, ván này cũng sắp thua, cô có muốn giúp sư phụ cô không?



Bùi Vũ Phu cười hỏi.



"Ách..."



Nghe được lời nói của Bùi Vũ Phu, Quý Hồng hơi giật mình, nàng thật không ngờ tới, tới lúc này rồi mà Bùi Vũ Phu vẫn còn có thời gian rảnh rỗi, ngồi đây nói chuyện lịch sự, tao nhã cùng sư phụ mình đánh cờ.



-    Không được.



Cô Độc Phong Ảnh cả đời cô độc, cao ngạo, chỉ khi ở cùng với Quý Hồng, Bùi Vũ Phu mới có thể thấy thoải mái, nghe thấy Bùi Vũ Phu nói thế, tức giận la lớn.



Quý Hồng thấy sư phụ mình làm ra bộ mặt như trẻ con, không nhịn được cười, sau đó đi tới tước hướng Bùi Vũ Phu nói: 



-    Bùi Thúc, Ngài gọi cháu tới có việc gì cần phân phó sao?



-    Có hai việc. Thứ nhất, Đông Lai bị thương, nhưng thương thế không nặng, Cô tới bệnh viện giúp ta chuyển lời tới hắn.



Bùi Vũ Phu cầm lấy một con cờ, mân mê ở trong tay: 



-    Thứ hai, việc Đông Lai tiến tới với Tần gia, cô liên lạc với các quan chức trong tập đoàn Đông Hải xem phản ứng cùng với lựa chọn của bọn họ!



-    Được!



Quý Hồng lên tiếng đáp, sau đó, do dự một chút rồi nói: 



-    Bùi Thúc, xét tình thế hiện tại, đoán rằng những người đó cũng không muốn đi chung với Đông Lai.




Thấy Bùi Đông Lai nói đến chính sự, Quý Hồng cũng không để ý, vẻ mặt cười đùa như cũ nói: 



-    Cái tên bị cậu đánh cho tàn phế cũng ở trong bệnh viện này, nhưng là khu nội viện. Khi hắn vừa đến, tất cả mọi người của Diệp gia, tất cả thành viên trung tâm của Diệp gia đều đến hỏi thăm hắn. Cả người nắm quyền Diệp gia, Diệp lão gia tử cũng đến.



-    Trừ chuyện đó ra, tối hôm qua, Diệp Thạch cùng với Tần Hồng Sơn gặp mặt.



Quý Hồng nói không sót chuyện gì.



-    Vậy hả?



Cũng đoán được Diệp gia sẽ hành động, nhưng Bùi Đông Lai không ngờ Diệp Thạch sẽ phản ứng nhanh như vậy.



Cực kỳ sửng sốt, Bùi Đông Lai vừa nghi hoặc vừa hỏi: 



-    Làm sao cô biết được?



-    Cha của cậu nói.



Quý Hồng cười nói.



"Ách..."



Ngac nhiên nghe lời Quý Hồng nói, Bùi Đông Lai không tránh khỏi một trận kinh hoàng, khẽ nhếch miệng sửng sốt nửa ngày. Sau khi nghĩ tới con trai Bạch Quốc Du từng nói với mình, Bùi Vũ Phu từng đi qua Bạch gia, cười khổi nói: 



-    Chắc chắn là ông ấy đang ở Yên Kinh nhỉ?



-    Uh.



Quý Hồng gật gật đầu, mang theo vài phần khó hiểu, nói: 



-    Tôi hỏi ông ấy vì sao không tới tìm cậu, ông ấy nói chắc chắn cậu hiểu được ý của ông ấy.



Bùi Đông Lai trầm mặc.



Hắn biết Bùi Vũ Phu không đến tìm hắn, là bởi vì... Bùi Vũ Phu biết hắn muốn thông qua cố gắng của mình để cho Tần gia thấy rằng hắn, Bùi Đông Lai có tư cách tiến vào cửa lớn của Tần gia



-    Mặt khác, cha của cậu nhờ tôi chuyển cho cậu một câu.



Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, lại nói.



-    Câu gì?



-    Trời sập xuống, Qua tử khiêng.



Bùi Đông Lai cả người rung mạnh.



Hắn không khỏi nhớ tới, lúc trước Bùi Vũ Phu cùng hắn bước vào trang viện của Nạp Lan gia, coi rẻ hết thảy, khí phách đánh cho Nạp Lan Trường Sinh tàn phế.



Ngày nào đó, Bùi Vũ Phu đập tan trang viện nhà Nạp Lan cũng nói ra mấy chữ này.



Ngày nào đó qua đi, ngoài tên Nạp Lan Minh Châu không biết trời cao đất dày, còn tất cả những kẻ khác trong Nạp Lan gia cũng không dám phóng một cái rắm.



Hiện giờ, Bùi Vũ Phu còn nói ra mấ chữ này, nghĩa là như thế nào?