Siêu Cấp Cường Giả

Chương 391 : Đáp án được vạch trần(3+4)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


-    Tiểu Hồng, tại sao con lại khổ như vậy chứ?



Cảm nhân được sát ý trên người Quý Hồng, Diệp Cấm liền lắc lắc đầu ý bảo tên bảo tiêu không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn vào Quý Hồng.



-    Như thế nào, ông sợ rồi sao?



Quý Hồng bóp tắt tàn thuốc, ánh mắt lạnh nhưng băng nhìn chằm chằm vào Diệp Cấm, giống như lúc nào cũng có thể bóp chết Diệp Cấm.



-    Ta thật sự xin lỗi mẹ con con, ta biết trong lòng con rất ủy khuất cho nên vô luận con hận ta thế nào, ta đều không thèm để ý.



Diệp Cấm mảy may không thèm để ý đến giọng nói đầy vẻ hận ý của Quý Hồng, hắn thở dài.



"Khanh khách..."



Quý Hồng giống như là nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới, nàng cười lạnh không thôi:



-    Đúng vậy, là ta hồ nháo, ta không giống thằng con Diệp Tranh Vanh của ông. Nó được Diệp gia thương như trứng, hứng như hoa. Ta chỉ là một đứa tiểu tạp chủng được sinh ra trên đời này mà thôi.



-    Tiểu Hồng, nếu con muốn quay trở về, cánh cửa của Diệp gia luôn rộng mở để đón con.



Sắc mặt Diệp Cấm phức tạp, nói:



-    Ta cam đoan chỉ cần con về nhà thì con sẽ có đãi ngộ không thua kém bất kỳ thành viên nào đời thứ tư của Diệp gia.



-    Về nhà?



Nghe được 2 chữ này, trong lòng Quý Hồng liền đau đớn:



-    Diệp Cấm, tôi thạt sư không nghĩ được rằng da mặt ông dày như thế nào mới có thể nói được 2 chữ này?



-    Từ khi con được sinh ra cho đến nay, ta đã coi con là một thành viên của Diệp gia rồi.



Diệp Cấm phun ra một ngụm khói thuốc, sắc mặt phức tạp nói.



"Khanh khách..."



Quý Hồng lại nở nụ cười:



-    Ta thường nghe mọi người nói hầu hết mấy con kỹ nữ đều lập đền thờ, thật không ngờ một người như Diệp Cấm tiên sinh đây lại thay đổi thái độ so với tốc độ cởi quần còn nhanh hơn, hôm nay thấy được, quả là danh bất hư truyền.



Lông mày Diệp Cấm nhíu lại, không lên tiếng.



-    Diệp Cấm, ông nói tôi là người của Diệp gia. Vậy tôi hỏi ông, lúc mẹ tôi mang thai đến Yên Kinh tìm ông thì ông đã ở đâu?



Diệp Cấm trầm mặc khiến cho Quý Hồng càng trở nên kích động:


-    Nếu Tần gia để cho Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ thì ông sẽ làm gì?



Quý Hồng hỏi lại.



Làm như thế nào?



Diệp Cấm lại trầm mặc.



-    Nếu Tần gia làm được điều này thì ông phải đi đến trước mộ của bà ấy, cúi đầu nhận sai. 



-    Diệp Cấm ông có dám cược không?



Chẳng biết tại sao, khi nhắc đến người mẹ của mình thì Quý Hồng không còn kích động nữa mà vẻ mặt nàng trở nên lãnh mạc.



-    Được.



Diệp Cấm cấp ra một câu từ trả lời thuyết phục.



-    3 ngày sau, tôi sẽ mở to mắt nhìn.



Quý Hồng cười lạnh đứng dậy, rời khỏi phòng.



Diệp Cấm muốn nói lại thôi, cuối cùng không có lên tiếng gọi lại Quý Hồng.



Ra khỏi phòng, Quý Hồng không ngừng lại, trước tiến lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai:



-    Diệp Cấm nói với tôi, 3 ngày sau, Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết sẽ đính hôn tại khách sạn Yên Kinh.



-    Đã rõ.



Bùi Đông Lai trầm mặc một lúc, trả lời một câu rồi cúp điện thoại.



"Đô... Đô..."



Bên tai vang lên tiếng "Đô... Đô...", Quý Hồng có thể hiểu được tâm tình giờ này của Bùi Đông Lai, trong lòng nàng khẽ đau.



Sau đó, nàng lại bấm số của Bùi Vũ Phu



-    Bùi thúc, 3 ngày sau, Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết sẽ đính hôn ở khách sạn Yên Kinh.



-    3 ngày sau, thúc mang cháu và Đông Lai đi tới khách sạn Yên Kinh, tát vào mặt Diệp gia.



3 ngày sau.



Vũ Phu rời núi, TQ run rẩy...