Siêu Cấp Cường Giả

Chương 395 : Đông Tuyết khuynh thành

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Đêm lạnh, những bông tuyết dần dần rơi xuống nhân gian.



Ngày mai là ngày mà toàn bộ nhân sĩ chú ý đến lễ đám hỏi giữa Diệp gia và Tần gia. Đột nhiên một trận tuyết lớn buông xuống Yên Kinh, đem Tử Cấm Thành biến thành một màu trắng xóa.



Trong lúc tuyết rơi, Bùi Đông Lai dọc theo Côn Ngọc Hà mà chạy chậm, bởi vì vai trái đã bị thương nên sau khi chạy xong thì hắn không có đi luyện quyền mà trở về biệt thự.



-    Lão bản thân ái, tuyết lớn như thế mà ngài vẫn kiên trì chạy bộ sao? Đầu ngài không có phát sốt chứ?



Trong biệt thư, Quý Hồng đã rời giường, trên người mặc một bộ đồ ngủ. Thấy Bùi Đông Lai người đầy tuyết bước vào biệt thự thì nhịn không được mà đả kích.



-    Có nhiều thứ nhất định phải kiên trì.



Bùi Đông Lai dùng tay phải phủi phủi bông tuyết, ý vị thâm trường nói.



Quý Hồng nghe vậy thì trong lòng vừa động, nàng không khỏi âm thầm cảm thán tâm tình của Bùi Đông Lai thật sự là quá tốt. Hôm này là một ngày đặc biệt, biết được nữ nhân của mình đính hôn với kẻ khác mà vẫn có thể bảo trì thói quen trước đây, tâm tình như vậy, Quý Hồng tự nhận không thể làm được.



-    Đúng rồi, lúc nãy có người gọi vào điện thoại cho cậu, hình như là Bùi thúc.



Quý Hồng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:



-    Cậu đã đi khỏi nên tỷ đã bắt máy, Bùi thúc nói lễ đính hôn sẽ diễn ra vào lúc 10h, lúc ấy người của Diệp gia và Tần gia sẽ có mặt đầy đủ. Thúc ấy nói, tỷ và cậu đi tới đó trước, thúc ấy và sư phụ của của tỷ đang ở khách sạn Yên Kinh.



-    Rốt cuộc cũng gặp lại Qua tử.



Bùi Đông Lai cười chua sót, trầm ngâm một lát:



-    Một hồi cô cứ đi tới tứ hợp viện gặp cha tôi đi, tôi sẽ đến khách sạn Yên Kinh.



-    Vì sao?



Vẻ mặt Quý Hồng khó hiểu, ở nàng xem ra không có Bùi Vũ Phu làm chỗ dựa thì Bùi Đông Lai đến đó cũng chẳng làm được gì.



-     Áp lực của Đông Tuyết cũng không kém hơn tôi, tuy rằng nàng tin tưởng 100% rằng tôi sẽ đến đó nhưng mà nếu tôi có thể đến đó thì cũng khiến cho nàng thoải mái hơn một ít.



Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói.



Quý Hồng cười khổ một tiếng, nói:



-    Có cần gọi thông báo cho Bùi thúc một tiếng không?



-    Không cần.




-    Nhưng mà, Đông Tuyết, mẹ hy vọng con hiểu được, gia gia của con để con đính hôn với Diệp Tranh Vanh. Điều ấy đủ chứng minh gia gia của con đã hạ quyết tâm, sự việc đã không còn cách giải quyết nào khác.



Thấy được ánh mắt Tần Đông Tuyết hiện lên vẻ nhớ thương thì Tiếu Ái Linh cũng có chút không đành lòng, nhắc nhở:



-    Mẹ không biết hôm nay nó có đến khách sạn Yên Kinh hay không….



-    Có.



Tần Đông Tuyết cắt đứt lời nói của Tiếu Ái Linh, giọng nói vô cùng kiên định.



“Ách?”



Nghe Tần Đông Tuyết nói thế thì Tiếu Ái Linh vốn là ngẩn ra, sau đó nhắc nhở thêm:



-    Đông Tuyết theo mẹ biết được thì người của Diệp gia rất tức giận, Diệp gia có thể lợi dụng lần đính hôn lần này để làm cho cha con Bùi gia vọng động, bởi như vậy thì Diệp gia mới có thể khai đao với bọn họ. Cho nên mẹ đề nghị con gọi điện cho nó, nói cho nó biết không nên đi đến đó.



-    Mẹ, mẹ không biết hắn, những người khác đụng phải tường thì sẽ lui lại, nhưng mà hắn sẽ đập tường, tiếp tục đi tới.



Sắc mặt Tần Đông Tuyết vô cùng bình tĩnh, giọng nói hờ hững nhưng mà vô cùng tự tin.



Tiếu Ái Linh nghe vậy thì thở dài, lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa mà xoay người rời đi.



Tần Đông Tuyết vươn tay, mở ra, tùy ý để bông tuyết rơi ở trên tay.



Có lẽ là bàn tay của nàng qua lạnh cho nên bông tuyết ở trên lòng bàn tay nàng cũng không có tan ra.



-    Đông Lai, tớ biết, cậu có kiêu ngạo của cậu cho nên dù biết khách sạn Yên Kinh có nguy hiểm thì tớ cũng sẽ không ngăn cản cậu. Nếu tớ làm như thế thì sẽ khiến cậu đau lòng.



Tần Đông Tuyết ngẩng đàu nhìn trời, nhẹ giọng nói:



-    Còn nhớ rõ rằng tớ đã nói với cậu không? Chuyện của chúng ta sẽ do chúng ta làm cho, tớ..Tần Đông Tuyết, chỉ làm con dâu của Bùi gia.



-    Tớ đáp ứng hôm nay đi đính hôn với bọn họ chỉ là làm hết nghĩa vụ với người của Tần gia, báo đáp công nuôi dưỡng của bọn họ. Tớ sẽ không đính hôn với Diệp Tranh Vanh, càng không muốn cậu cảm thấy thất vọng vì tớ.



-    Cho nên, cậu yên tâm, Tần gia cũng tốt, Diệp gia cũng thế. Nếu có người nào muốn động tới cậu thì phải bước qua xác của Tần Đông Tuyết tớ.



Nói xong, trong đầu Tần Đông Tuyết không khỏi hiện ra khuôn mặt của Bùi Đông Lai. Khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc.



Đông Tuyết khuynh thành.